Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1911 - Chương 1912: Tạo Hóa Trong Tuyệt Vọng (2)

Chương 1912: Tạo hóa trong tuyệt vọng (2)
Trải qua mấy đời đại kiếp nạn, đều là tuyệt vọng và hủy diệt. Nhưng lúc này, người xông về trước bỗng nhiên phát hiện một vài chuyện không tưởng.

Giống như người lúc đầu bị đập, lại thấy một bộ tiên điển. Đó là vật dễ dàng phân biệt, chỉ cần mở ra nhìn đã có thể thấy phía trên có pháp môn thần thông vô tận, hết sức huyền diệu, thậm chí ngay cả văn tự phía trên cũng được viết bằng văn tự Thiên Nguyên, rõ ràng dễ hiểu vô cùng. Đều là người tu hành, tự nhiên có thể nhận ra thật giả! Cũng bởi vì vậy, người nhận được tiên điển lập tức ngây ngốc. Không phải trời giáng đại tai sao, làm sao bên trong còn cất giấu tạo hóa? Mấu chốt là thời điểm sắp chết, cho ta tạo hóa có tác dụng gì a?

Nhưng vô luận thế nào, dị biến xuất hiện trong đại kiếp nạn vẫn truyền bá rất nhanh. Không chỉ có một người phát hiện tiên điển này, sinh linh Thiên Nguyên xông lên trước rất nhanh phát hiện, có vô số điển tịch tiên điển giáng xuống cùng đại kiếp nạn, ngập Thiên Nguyên. Điển tịch này, mỗi một đạo đều là pháp môn cực hạn tạo ra sau nền văn minh tiên đạo. Mỗi một đạo đều đại biểu cho đạo thống đại đạo. Hiện giờ đều rơi xuống ầm ầm!

Đó có thể nói là kết tinh của một thế hệ văn minh, theo đại kiếp nạn rơi xuống hậu thế!

- Tại sao có thể như vậy?

- Là ai dẫn tới nhiều điển tịch như vậy?

Trận đại chiến này, có lẽ là tuyệt vọng, không có hy vọng. Nhưng xuất hiện của những điển tịch này lại khiến trong lòng tu sĩ xuất hiện gợn sóng. Đối với người tu hành, theo đuổi điển tịch, đan dược và pháp môn thần thông đã khắc sâu vào xương tủy. Bất luận là cục diện ra sao, chỉ cần thấy điển tịch này, ý niệm đầu tiên trong đầu là phải thu hồi lại, sau đó bảo trụ tính mạng, chậm rãi nghiên cứu nó…

Cũng không chỉ là điển tịch, trong đại kiếp nạn còn phủ xuống vật khác. Trong dó có một quyển trục có thanh khí quấn quanh. Nó bay ra từ trong đại kiếp ma tức, bay bổng phập phồng, giống như tự có sinh mệnh, bay về một phương.

Phía tây Cửu Châu, tiểu Đông Hoàng Sơn lấy lực bản thân ác chiến với ba ma ngẫu hùng mạnh. Ba lần bảy lượt gần như bại trận, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ. Hắn đang thực hiện lời hứa của mình, cho dù không còn hy vọng, cũng nhất định phải chiến đấu đến cùng, đánh đến cuối cùng! Nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể lĩnh ngộ đại đạo, không đột phá Đại Thừa. Dưới tình huống như vậy, ba đại ma ngẫu đã là lực lượng cực hạn hắn có thể chống đỡ.

Hắn giao thủ với ba đại ma ngẫu vài lần, cuối cùng vẫn không làm gì được đối phương, cuối cùng tạm thu binh trở về.

Ba đại ma ngẫu không thừa dịp thắng trận truy kích, bởi vì bọn họ biết đại kiếp nạn đã phủ xuống. Khi đại kiếp nạn phủ xuống, mình đã thắng chắc, không cần gây sự thêm nữa, miễn bức ép tên này trở nên nóng nảy, dưới tình thế cấp bách, lại cắn trả bọn họ một ngụm.

Tiểu Đông Hoàng Sơn tuyệt vọng lui về doanh trại, áp chế huyết khí dâng lên trong cuống họng. Bàn tay hắn run rẩy.

- Thắng không được, thắng không nổi, không có nửa phần thắng nào…

Trong mắt hắn, thậm chí xuất hiện nản lòng và thoái chí chưa từng có:

- Ta vẫn không mạnh mẽ như mình dự kiến. Ta nghĩ rằng trong vòng ba năm có thể lĩnh ngộ Đại Thừa. Nhưng bảy năm đã trôi qua, vẫn chậm chạp không thể tiến thêm. Đạo thể trời sinh của ta lại có tác dụng gì? Thiên Nguyên này phải thua do kiêu ngạo và ngu ngốc của ta sao?

Hắn hết sức tuyệt vọng, tay cầm thiết thương màu đen. Thương thế vẫn chưa trị hết, nhưng hắn không muốn đợi nữa. Chết thì chết thôi!

Đúng lúc này, một quyển trục rơi từ trên cao xuống!

Giống như cuồng phong thổi tới, thổi bay nhẹ nhàng, giống như ngẫu nhiên lại vô cùng chuẩn xác rơi lên đầu hắn.

Tiểu Đông Hoàng Sơn cứng đờ, đưa tay giữ lấy quyển trục kia. Sau đó hắn mở ra quyển trục, thấy chữ viết bên trên, cả người run lên.

- Đây là do ngươi làm sao?

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trời cao. Không chỉ là Tiểu Đông Hoàng, trên đại địa Thiên Nguyên, có rất nhiều chuyện tình tương tự xảy ra. Có điển tịch tiên đạo vô tận rơi xuống cùng đại kiếp nạn, sau đó bị người xông về trước cầm lấy. Có một vài điển tịch giống như có sinh mệnh tự chủ, bay về người riêng biệt.

Cực Bắc Tuyết Nguyên, nơi băng giá nhất, có một tòa tuyết mộ chậm rãi mở ra. Trong tuyết mộ, một nữ tử đôi mi trong suốt, sắc mặt lạnh lùng như băng tuyết. Trong mắt nàng, giống như không có chút tình cảm nhân loại nào. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trong không trung phía nam bắt đầu khởi động huyết quang và ma tức đại biểu cho tuyệt vọng, trong mắt hơi dao động.

Nàng là một người lạnh lùng, càng lúc càng lạnh lùng. Lạnh lùng đến mức nhân gia thảm chiến bảy năm với Ma Tức Hồ, nàng cũng không xuất quan. Nhưng hiện giờ, nàng cảm nhận khí tức đại kiếp nạn phủ xuống, nàng liền đi ra khỏi tuyết mộ. Nguyên nhân… có lẽ bởi vì người kia vẫn luôn muốn vượt qua đại kiếp nạn? Dù sao mình vẫn phải làm một số chuyện.

“Vù!”

Khi nàng nghĩ như vậy, chuẩn bị bước ra, bỗng nhiên bầu trời có gì bay đến. Ánh mắt khẽ biến, trên khí cơ kia cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Không chút do dự vươn tay, bắt lấy pháp môn giáng xuống từ trên trời.

- Huyền Thiên Cửu Đạo Quyết?

Nàng nhìn cái tên trên điển tịch, hơi cứng đờ. Sau đó nàng mở ra điển tịch kia, thấy được vô số văn tự khiến lòng nàng phập phồng. Đây là pháp môn thích hợp với mình!

- Lão Quan, ma đầu kia ngươi giết được không?
Bình Luận (0)
Comment