Chương 1913: Lòng người như đánh cờ (1)
Phía trên Đông Hải, có một đám đại quân ma ý dày đặc đi ngang qua hư không, hướng đến một vùng Ma Tức Hồ chiếm biển sâu. Ma quân này thoạt nhìn như một ma đầu, tà tính đến cực điểm. Nhưng bọn họ lại giương tiên kì. Vô luận là sinh linh gì của thế gian, thấy ma quân này, đều sẽ thể hiện kính trọng, sau đó mới sinh ra sợ hãi không thể ức chế.
Bởi vì đây là một nhánh ma quân hung tàn đến cực điểm, cũng mạnh mẽ đến cực điểm.
Hai thủ lĩnh của nhánh ma quân này là hai bộ dáng hoàn toàn bất đồng. Một người thân cao như tháp sắt, trên người khoác lên giáp trụ màu đen. Chỉ là giáp trụ, lại năng như một tòa núi. Người còn lại, trên người không có mấy lượng thịt, gãi đầu cười hì hì bên cạnh, giống như thật vô hại, chỉ ngẫu nhiên, trong mắt hiện lên hàn mang lạnh lùng.
- Không nhất định!
Thân tráng hán như tháp sắt, nghe xong lời nói của hán tử gầy yếu, tức giận trả lời.
Hán tử gầy yếu há hốc mồm:
- Vậy làm sao bây giờ?
Hán tử như tháp sắt chẳng hề để ý:
- Giết không được hắn, vậy chỉ có thể bị giết!
Giống như còn chưa đã nghiền, lại bồi thêm một câu;:
- Đều như nhau!
- Không giống nhau mà…
Nam tử gầy yếu choáng váng:
- Phương sư đệ để ta chăm sóc ngươi, ta sao có thể nhìn ngươi liều chết…
Nghe từ Phương sư đệ, trên mặt nam tử như tháp sắc giống như xuất hiện vẻ ảm đạm.
Hắn trầm mặc thật lâu, một lát sau mới cúi đầu nói:
- Hắn hiện tại đi đâu rồi?
- Hắn là người làm đại sự, có lẽ đã quên chúng ta rồi…
Ý niệm này vừa dâng lên trong đầu, trên chín tầng trời, bỗng nhiên có một vật bay tới, xẹt qua không trung, giống như sao băng, ngay lập tức rơi xuống trước người đại quân của bọn họ, đập thành một lỗ hỗng…
Đó là một cái hộp màu đen, mang theo ma ý không thể hình dung. Mấu chốt nhất là ma ý kia giống như đường đường chính chính có thể sánh vai với tiên đạo. Những người khác giống như lâm vào đại địch, duy chỉ có nam tử gầy yếu nhìn hơi thở màu xanh quấn quanh cái hộp kia.
Qua thật lâu, hắn mới nở nụ cười, run đùi vỗ bả vai nam tử như tháp sắt, nói:
- Hắn không có!
Không biết có bao nhiêu người, hoặc là truyền thừa và đạo thống, đạt được lễ vật.
Nơi này, có Vong Tình Đạo Thánh địa Nam Hải, có Cửu Trọng Thiên thánh địa Hoàng Châu, còn có Lang Gia Các Trung Châu… Có đại tông Thanh Dương Tông của Vân Châu, còn có Bát Hoang Thành ở ma biên…
Tầm quan trọng của những điển tịch này quả thật không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Đây là chí bảo đủ kinh động cả Thiên Nguyên, có thể tranh giành đến người sống kẻ chết. Nhưng lúc này lại rơi xuống Thiên Nguyên cùng lúc với đại kiếp nạn. Giống như mang lại một chút hy vọng cho Thiên Nguyên đầy tuyệt vọng…
- Đây là do ngươi làm sao?
Phía trên vùng phế tích trời thiên ngoại, Đế Hư thấy những điển tịch này rơi xuống, sắc mặt cũng lạnh lùng. Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Vừa rồi ngươi không phải đi qua hủy diệt sáu đại trận luân hồi mà chỉ thực hiện một vài điều chỉnh. Ngươi gửi điển tịch tiên đạo vào sáu đại trận luân hồi. Như vậy, chỉ cần có người thôi động sáu đại trận luân hồi, những điển tịch này sẽ cùng đại kiếp nạn, rơi xuống nhân gian, rơi vào tay Thiên Nguyên!
Đối mặt với chất vấn của hắn, Phương Nguyên chậm rãi gật đầu.
- Sáu đại trận luân hồi quả thật khó phá hủy, nhưng bằng vào trận đạo của ta, làm ra một vài thay đổi thì vẫn có thể!
Hắn quay đầu nhìn Đế Hư, nói:
- Huống hồ, quyển điển tịch này quá mức trân quý, mai táng trong Đại Tiên Giới tan biến, cũng thật sự đáng tiếc. Những vật văn minh này, có người kế thừa, mới có thể xem như là văn minh, nếu không chỉ là một vùng phế tích.
Đế Hư nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, hơi kinh ngạc:
- Ngươi cảm thấy vật này hữu dụng?
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thiên Nguyên sắp sụp đổ, có cơ hội kế thừa truyền thừa của Đại Tiên Giới này sao?
Thân hình hắn bỗng nhiên trở nên cao lớn, giống như che thiên lấp địa. Thanh âm của hắn trở nên vô cùng thâm trầm, chấn động cả Hoàn Vũ:
- Gieo hạt giống cho người sắp đói chết, còn có việc buồn cười hơn chuyện này sao?
- Ngươi, hoặc là Thiên Nguyên, căn bản không có nửa phần thắng!
Thế cục của Thiên Nguyên thật như lời Đế Hư, nguy cơ nguy ngập.
Cho dù là thần thông tiên điển rơi xuống Thiên Nguyên cùng đại kiếp nạn, cũng không thể một sớm một chiều vãn hồi bại cục. Tiên điển và pháp môn thần thông không chỗ nào không phải kết tinh trí tuệ được sinh ra lúc Đại Tiên Giới phồn vinh nhất, nhưng tương ứng, pháp môn càng cao thâm càng cần thời gian lĩnh ngộ. Có lẽ thời gian sẽ rất dài, nhưng Thiên Nguyên hiện giờ, cần nhất là thời gian. Trong mắt rất nhiều người, Thiên Nguyên sụp đổ chẳng qua chỉ cần mấy đêm…
Hiện giờ, Phương Nguyên thật bình tĩnh nhìn Đế Hư. Hắn cũng thừa nhận lời Đế Hư nói có lý, nhưng vẫn không mở miệng. Giống như dùng thái độ này phản đối Đế Hư.
Hơi thở Đế Hư nặng nề, thật lâu sau, hắn cũng nhìn hư ảnh trong thiên kính. Nhìn từ bên trong, hắn thấy Thiên Nguyên to lớn đã trở nên khác biệt. Vốn nhìn thấy đại kiếp nạn phủ xuống, một vùng ma ngẫu độ kiếp cuồng hoang. Những ma ngẫu độ kiếp này, khi thấy đại kiếp nạn giống như thấy tạo hóa vô tận, bọn họ biết đã đến lúc bọn họ tiến thêm bước nữa, thấy đại kiếp nạn này như thấy được hy vọng, cho nên bọn họ điên cuồng, hung hăng ngang ngược, gào thét khắp Bát Hoang.