Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1913 - Chương 1914: Lòng Người Như Đánh Cờ (2)

Chương 1914: Lòng người như đánh cờ (2)
Còn sinh linh Thiên Nguyên, biểu hiện lúc này chỉ toàn là tuyệt vọng. Nhưng khi tiên điển vô tận giáng xuống từ trên trời, dẫn ra biến hóa vô tận. Có người hưng phấn muốn điên, có người ngây ngô si ngốc, có người nghĩ đến Thiên Nguyên được ban thưởng. Nhưng cho dù thế nào đều sinh ra hy vọng nhỏ nhoi trong tuyệt vọng…

- Giết giết giết!

Phía tây Cửu Châu, có ma vật hắc ám điên cuồng xông đến, mang theo ma tức vô tận đánh tới.

Bọn họ đã ở đây chinh chiến bảy năm, dần dần sinh ra ma vật mạnh mẽ, thực lực một thân hoàn toàn không yếu hơn mười đại ma ngẫu. Khiến bọn họ ấm ức là với thực lực vô tận của bọn họ trong bảy năm nay, vẫn bị Đông Hoàng Sơn Đạo Tử áp chế trong Cửu Châu Thiên, lần lượt xuất chiến, lại thủy chung không thể chạy đi, trong lòng tích góp lửa giận vô tận.

Lúc này, thấy đại kiếp nạn phủ xuống, ý tưởng của bọn họ cũng không giống nhau. Bọn họ đã nhìn ra, tương lai nhân gian là thiên hạ của ma ngẫu, cho bọn họ không thể tiếp tục thủ hộ nơi này, bọn họ phải lao ra khỏi nơi này, nghênh đón ma tức hắc ám thuần túy nhất cũng nồng đậm nhất, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng tiến hóa chính mình!

Sau đó, chúng nó mới có thể cam đoan mình trở thành sinh linh chuyển sinh mạnh nhất, trở thành vua của tương lai!

Cho nên bọn họ liều lĩnh, thôi diễn ma tức hắc ám, ùn ùn kéo đến trước… Nếu muốn xông kích lồng chim này, đương nhiên phải chém chết tiểu Đông Hoàng kia.

Không có hắn, nhân gian sẽ tan tành nhanh hơn. Ba người mình lại càng thêm có cơ hội. Quan trọng hơn, như vậy, ba người mình sẽ trở thành người có công lớn nhất trong sinh linh hắc ám, có tương lai xưng vương…

- Nhóm ma vật này đều điên rồi sao?

Sinh linh Thiên Nguyên đóng quân ở phía trước, nhìn ma tức vọt tới như thủy triều, tất cả đều choáng váng.

Bọn họ nhất thời cảm thấy cả người lạnh như băng. Vừa mới đánh lui một đám ma vật, thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi, hiện giờ lại xuất hiện đám thứ hai tiến đến gặp bọn họ? Những ma vật này thật không cho nhân gian cơ hội thở dốc, muốn nhân gian trực tiếp táng diệt sao?

Cho dù mệt mỏi thế nào, khủng hoảng ra sao, sinh linh Thiên Nguyên vẫn nắm chặt đao thương trong tay.

Nhưng khi đám người chạy tới bẩm báo tiểu Đông Hoàng, ngoài ý muốn phát hiện, lúc này, tiểu Đông Hoàng đã không còn chiến ý. Hắn ngồi xếp bằng trên tòa ải sơn, trong tay cầm quyển trục, si ngốc nhìn văn tự trên tay, cả người giống như lâm vào mê loạn. Cho dù nói gì với hắn cũng giống như không nghe thấy, cả người ngăn cách với ngoại giới.

- Thì ra là như vậy?

Hắn nhìn chữ trên quyển trục, thì thào tự nói.

- Đạo Tử, ma vật lại công kích đến…

Hạ thủ kêu to, muốn đánh thức Đông Hoàng Sơn Đạo Tử. Nhưng Đông Hoàng Sơn Đạo Tử chỉ si ngốc nhìn văn tự trên quyển trục, hoàn toàn không đáp lại. Cuối cùng, hạ thủ cắn răng, cầm binh khí xung phong liều chết ra ngoài, bởi vì thời gian đã không còn nhiều lắm.

Chỉ chừa lại Đông Hoàng Sơn Đạo Tử, một mình ngồi trên ải sơn.

Bên ngoài là sát phạt khắp nơi, máu chảy thành sông.

Đông Hoàng Sơn Đạo Tử đã hoàn toàn không nghe thấy, hắn nhìn văn tự trên quyển trục, vẻ mặt từ si mê biến thành ngưng trọng, dần dần vui sướng, tới lúc cuối cùng, hắn than nhẹ một tiếng, ngưỡng mặt nhìn trời, nói:

- Thì ra là thế, khó trách ta vô luận lĩnh ngộ đại đạo thế nào cũng kém một chút, khó trách ta vô luận thế nào đều không bước ra bước cuối cùng được. Ta tưởng mình quá yếu đuối, quá ngu dốt, cho nên vẫn không tìm ra đại đạo mới, may là lúc này, ngươi nói chân tướng cho ta…

Nói đến đây, hắn chậm rãi đứng lên. Trên chiến tuyến hiện giờ, ma tức hắc ám cuồn cuộn, cắn nuốt hết thảy. Ba đại ma ngẫu gần như điên cuồng. Bọn họ vốn lực lượng hoành hành, ngoài Đông Hoàng Sơn Đạo Tử, gần như không ai có hung uy ngăn cản bọn họ. Hiện giờ, bọn họ đón tiếp đại kiếp nạn, thực lực càng thăng lên. Nhưng Đông Hoàng Sơn Đạo Tử không ra tay, phía nhân tộc không cao thủ tọa trấn, đón hung uy của bọn họ, càng không thể chịu nổi một kích.

Hiển nhiên, ma tức hắc ám che lấp thiên địa, cả vùng chiến trường hoàn toàn bị cắn nuốt. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một người bước về phía trời cao.

Đó là Đông Hoàng Sơn Đạo Tử. Trên người hắn còn mặc áo giáp, trong tay cầm một quyển trục. Hắn bước lên ải sơn, chậm rãi bước từng bước lên trời cao, khí cơ trên người khi thì tăng vọt khi thì biến mất, huyền diệu đến cực điểm.

- Đó là…

Ba ma ngẫu hắc ám kia thấy cảnh tượng này, đồng thời kinh hãi. Sau đó, tâm thần bọn họ tương thông, không chút do dự, ba luồng ma tức hội tụ một chỗ, giống cuồng long bay nhanh qua.

Trong lúc tung hoành, liền hoàn toàn bị Đông Hoàng Sơn Đạo Tử bao phủ. Nhưng đón nguy thế đáng sợ như vậy, Đông Hoàng Sơn Đạo Tử không làm gì cả.

Hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy tay áo, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Nói cũng kỳ quái, rõ ràng mắt thấy ma tức hắc ám hắn sắp cuốn vào, cố tình lúc này, thân hình muốn giết hắn lướt qua, giống như là ba đại ma ngẫu kia, đồng thời tính toán sai lầm, không nắm chắc phương hướng và lực đạo…

- Ta vẫn cho rằng là vấn đề của mình, thì ra không phải vấn đề của ta!

Đông Hoàng Sơn Đạo Tử giống như làm một chuyện đơn giản, hắn thậm chí còn không thèm để tâm, chỉ đi ra từng bước, đi đến vị trí cao nhất khoảng trời, rồi sau đó vung tay áo, bên người bắt đầu có pháp tắc vô tận hội tụ. Thân hình hắn dần cao lớn, giống như sắp dung nhập vào trời cao, thanh âm cũng vang khắp bốn phương tám hướng.
Bình Luận (0)
Comment