Chương 1923: Ta dùng một kiếm cản trở đại kiếp (2)
Đế Hư đứng phía sau đám ma vật, ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
- Không cần thử, vô dụng thôi!
Bộ dáng bọn họ vọt tới, Phương Nguyên nhẹ nhàng quay đầu, thản nhiên mở miệng.
Cùng lúc đó, hắn vươn ra năm ngón tay phải, xòe bàn tay ra.
Ngón tay thon dài, nở ra một đóa hoa.
Khi từng đóa hoa nở trên tay hắn, bên người hắn cũng ầm vang một trận động tĩnh. Từng đạo pháp tắc đan vào nhau, giống như hoa nở, từng tầng thế giới lớn mở ra, xuất hiện đạo uẩn vô tận, xuất hiện lực trường, nhuộm một vùng tử vân trong suốt lên hư không quanh hắn. Ma vật vô tận vọt đến, có trực tiếp bị nghiền nát, cũng có bị lực lượng thật lớn đẩy ra ngoài. Cảnh này khiến trước người Phương Nguyên xuất hiện một chỗ trống lớn, vô luận là Thiên Ma hay là sinh linh Hồng Mông đều không lướt qua lôi trì nửa bước…
Phương Nguyên đứng trong hư không, một người đối đầu một đại quân ma vật mênh mông cuồn cuộn.
- Thật… có thể làm được?
Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu nhìn cảnh tượng này, sắc mặt ngạc nhiên, còn có vui mừng, lại còn mang theo chút cười khổ.
- Cảnh giới hiện tại của lão Phương…
Ở phía sau, trên pháp thuyền, Giao Long ngồi ngơ ngác trên đầu thuyền, Bạch Miêu nằm trong lòng Lạc Phi Linh. Ánh mắt bọn họ đều đăm chiêu, ngây ngốc nhìn Phương Nguyên hiện tại. Nhất là Lạc Phi Linh, hiện giờ, sắc mặt nàng trắng tuyết, giống như không còn chút huyết sắc, thậm chí sắp trở nên trong suốt, ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Nguyên, chỉ là có thêm ý bi ai nhàn nhạt.
- Cho dù ngươi đưa sinh linh vùng trời thiên ngoại này đến Thiên Nguyên thì có thể thay đổi điều gì?
Đế Hư lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thật lâu sau, trong ma tức hắc ám mới vang lên tiếng của hắn.
Sau đó nữa, phía sau ma vật vô tận, thân hình hắn chậm rãi hiện ra, vẫn là tôn quý vô cùng, bộ dáng ôn thiện, khiêm tốn, nhưng thâm trầm và khí phách hơn trước kia vài phần. Một gốc bảo thụ nho nhỏ và một vùng Uổng Bích Hải nhẹ nhàng di động, phi thường linh động. Ở nơi xa hơn, đang có Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông vô tận chạy đến bên người hắn.
Âm phong gào thét, ma tức vô tận, mênh mông cuồn cuộn đến, chồng chất phía sau hắn. Hắc ám phía sau hắn càng lúc càng nồng đậm, che đậy tất cả tinh quang, cắn nuốt mọi thứ.
Lúc này, thanh âm của hắn thật bình tĩnh:
- Ngươi có thể đi đến bước này, quả thật vượt qua dự kiến của ta. Có lẽ lúc trước ta đã sai rồi, nhân tâm đích xác thú vị hơn ta tưởng tượng. Chẳng qua, ngươi vẫn phải thua!
- Cho dù Thiên Nguyên có sinh linh vùng trời thiên ngoại tương trợ, có thể ngăn cản đại kiếp nạn này, nhưng nếu ta dẫn nhiều ma tức hơn nữa đến nhân gian thì sao?
- Cho dù tu vi của ngươi hiện tại thành công, nhưng trong thức hải tràn ra tàn niệm của Đế Thị, liếc mắt nhìn đã biết tu vi của ngươi vẫn còn khuyết điểm, chỉ có thể xem như Đế Pháp không trọn vẹn. Có hai đại tiên bảo trong tay, còn có thần thông Hồng Mông trời sinh, còn có Thiên Ma vô tận, sinh linh Hồng Mông tương trợ, lực tan biến cả Tam Thập Tam Thiên ở trong tay ta, ngươi muốn dựa vào mình ngươi ngăn ta lại?
Đại kiếp nạn Tam Thập Tam Thiên mạnh đến không thể hình dung, lực tan biến này có thể trực tiếp hủy diệt cả Đại Tiên Giới phồn hoa năm đó. Đương nhiên không có người nào có khả năng ngăn cản, năm đó Đế Hiên không làm được, hiện giờ Phương Nguyên tự nhiên cũng không làm được.
Mà đây cũng là chỗ hiện tại Đế Hư lo lắng!
Phương Nguyên có thể dùng loại phương pháp này, để vùng trời thiên ngoại hiến tế hắn, chiếm được pháp lực mạnh mẽ khôn cùng, quả thật là ngoài dự kiến của hắn, khiến hắn cảm thấy không khống chế được. Nhưng nói về thế cục, Phương Nguyên vẫn yếu ớt. Hiện giờ vùng trời thiên ngoại đã bị hủy đi hoàn toàn, cả Đại Tiên Giới tàn phá đã hoàn toàn nắm giữ trong tay mình. Chỉ cần mình lại nắm giữ sáu đại trận luân hồi, có thể vĩnh viễn nắm trong tay mọi thứ. Cho dù là Thiên Nguyên, mình cũng có thể quyết định sống chết bằng ý niệm, không còn uy hiếp nữa! Từ lúc đó, nhân tộc đã hoàn toàn tuyệt diệt, sinh linh Hồng Mông sẽ làm chủ mọi thứ!
Cho nên Đế Hư rống giận liên thanh, vọt đến trước.
Từ khi trong ma tức hắc ám sinh ra linh thức, hắn vẫn luôn cẩn thận, bởi vì hắn là người đầu tiên ở thế gian này, cũng là sinh linh Hồng Mông duy nhất. Hắn muốn làm chủ hết thảy, nhưng vẫn hạn chế, bởi vì hắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành!
Hiện giờ, hắn không để tâm gì nữa, trước chém giết Phương Nguyên rồi nói sau!
Đây là sau khi mình sinh ra, gặp được người cuối cùng có thể trở ngại mình!
Ầm ầm ầm!
Ma tức vô tận, cuồn cuộn vọt đến, leo lên núi nhảy xuống biển.
Bên trái là vô số Thiên Ma, biến hóa dữ tợn, giống như u linh trong biển đen, gào thét xoay tròn.
Phía bên phải còn lại là sinh linh Hồng Mông bị Đế Hư gọi ra. Bọn họ đều là bộ dáng Nhân tộc, nhưng tâm chí đã bị thay đổi, lúc này lộ ra bản tính, thi triển thần thông và thuật pháp của nhân tộc, thoạt nhìn quen mắt, nhưng cũng vô cùng xa lạ, so với Thiên Ma không linh tính, bọn họ có thêm vài phần trí tuệ, thực lực cũng mạnh hơn.
Sau đó nữa là đại quân ma tức hắc ám vô cùng vô tận. Số lượng kia căn bản đếm không xuể, giống như đám châu chấu trong hư không, ùn ùn kéo đến, cắn nuốt hết thảy. Loại lực lượng này đã không phải lực lượng người thường có thể nhận thức. Đây là lực lượng hoàn toàn đủ diệt văn minh và vô số thiên địa.