Chương 1925: Cuộc chiến sinh tử (2)
Một mình Phương Nguyên canh giữ trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận, mạnh mẽ đỡ từng cơn sóng liên tiếp tấn công.
Xa xa, mèo trắng và Giao Long nhìn tới.
Thấy rõ thân hình Phương Nguyên đứng trong hư không, bọn họ mơ hồ nghĩ đến một bóng dáng đã từng vô cùng quen thuộc.
Mà lúc này, Lạc Phi Linh đang vô cùng lo lắng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên biểu hiện quá mạnh mẽ mới có thể mang hai vị Thiên chủ Thiên Ma vô tận và ma vật, vào lúc này liên thủ tấn công đến nhưng không có cách nào bước qua người Phương Nguyên nửa bước, để đến Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Dù sao Phương Nguyên cũng chịu đựng áp lực rất lớn, mà trong Hắc Ám còn có nhân vật đáng sợ như Đế Hư dò xét, tìm sơ hở để tấn công, cũng không ai biết trận chiến này kết quả cuối cùng thế nào, cũng không biết vận mệnh sinh linh trong thiên hạ sẽ đón nhận kết cục gì.
Thân hình Lạc Phi Linh biến đổi vô cùng kỳ lạ.
Như một cái bóng, dần dần mờ đi, nhưng nàng không quan tâm bản thân, chỉ nhìn Phương Nguyên.
Ánh mắt linh động đẹp đẽ, trong lúc này lại buồn rầu tiếc nuối.
. . .
. . .
- Ngươi muốn lấy sức lực của một người ngăn cản công phá của ba mươi ba tầng trời sao?
- Chỉ là trò hề.
Nhìn Phương Nguyên bị làn sóng Hắc Ám ma tức tấn công mãnh liệt mà vẫn vững vàng chống đỡ, ánh mắt Đế Hư uy nghiêm đáng sợ, tỉnh táo quan sát, hắn sinh ra trong Hắc Ám ma tức, lại có được vô số tàn niệm Đế thị trong Tiên Đế Cung, nếu bàn về truyền thừa Đế thị, thậm chí hắn còn vượt quá tứ đại Thần Vệ và thập bộ Đế Khúc, hiện tại còn đang kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn chắc chắc trong công pháp của Phương Nguyên sẽ có kẽ hở, nên vẫn chờ sơ hở kia xuất hiện.
Mà sự thực cũng như hắn dự đoán, dù Phương Nguyên mạnh mẽ thế nào, đối mặt với áp lực của ma tức khổng lồ, thiên địa pháp tắc vận chuyển cũng xuất hiện chỗ không tốt rất khó nhận ra, trong một chốc này, chân thân của Đế Hư bỗng nhiên hiển lộ.
- Công pháp của Đế thị là phương pháp đi trước đón đầu.
- Nhưng nhân tâm luyện pháp vĩnh viễn không thể chân chính phù hợp với đại đạo!
- Nên dù là Tiên đế năm đó cũng có kẽ hở, huống chi một người chỉ nhận được truyền thừa tàn khuyết như ngươi.
Dưới ma niệm dày đặc, chân thân của Đế Hư tăng vọt, hóa thành một vệt sáng xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Thời khắc thân hình hắn vừa xuất hiện đã sinh ra một loại khí cơ nào đó, kích động Hắc Ám ma tức vô tận xung quanh.
Có một tia khí tức quái dị từ trong ma tức hút ra.
Bản thân Hắc Ám ma tức là một loại tồn tại cực kỳ phức tạp, mà cái hắn hút đi ra lại là ma tức tinh túy nhất, cộng lại cùng nhau liền trở thành một loại cảnh giới càng cao hơn, có khí tức cực kỳ huyền diệu.
Loại khí tức này lại tương tự với thế giới đạo uẩn của Phương Nguyên.
Một tích cực một tiêu cực, mâu thuẫn trời sinh.
Mà đồng thời kéo theo loại khí tức này cũng đã xuất ra hai bàn Tiên bảo, là Vô Uyên Khổ Hải và Thái Sơ cổ thụ, hai đại Tiên bảo đều tỏa ra ánh sáng thần thánh, như hai ngọn đèn bảo vệ bóng đêm dày đặc, như sao băng xẹt qua bầu trời.
Ầm ầm ầm!
Nơi đi qua, những tàn tích vô tận trong hư không bị tách ra, hình thành một con đường.
Dù trước mắt có Hắc Ám ma tức chặn đường cũng bị Đế Hư không chút lưu tình hoàn toàn nghiền nát.
- Ầm!
Vào đúng lúc này, trong lòng Phương Nguyên sinh ra một loại cảm ứng, đột nhiên trong lúc đó thúc đẩy thế giới pháp tắc giống như tường chắn nằm ngang trước người, từng tầng đạo uẩn như ánh sao trải ra giống như gợn nước, mà phía sau đạo uẩn là Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ.
Ba tầng lá chắn ngăn ở trước mặt Đế Hư.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong thời gian một suy nghĩ.
Đế Hư thúc đẩy hai đại Tiên bảo, rung động thế giới trước người Phương Nguyên, khiến pháp tắc vô tận đan dệt ra thế giới rung lên tạo ra một kẽ nứt, hắn lắc mình lách qua kẽ nứt, ma tức tinh túy bên người tăng vọt, va chạm vào đạo uẩn Phương Nguyên bày xuống phía sau. Hai loại sức mạnh ngang nhau, đan xen vào nhau gần như triệt tiêu cùng một lúc, để lại một khoảng trống.
Nhân cơ hội này, Đế Hư đi tới trước người Phương Nguyên, vẻ mặt lạnh lẽo đánh ra một quyền.
Hắn vốn biến ảo vô cùng, cú đấm này đánh ra dùng hết tất cả sức mạnh ngưng tụ lại một điểm.
Đùng. . .
Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ trước người Phương Nguyên đã bị đánh nát, tỏa ra từng ánh linh huy.
Mà Phương Nguyên lại không hề phòng bị, lộ ra trước mặt Đế Hư.
. . .
. . .
- Tại sao lại như vậy?
Dù là Giao Long, mèo trắng hay Lữ Tâm Giao ẩn nấp trong bóng tối lúc này ánh mắt đều híp lại.
Tình cảnh này xuất hiện khiến bọn họ run lên sợ hãi.
Lẽ nào Phương Nguyên làm đến bước này vẫn không có được kết quả tốt sao?
Mà tuyệt vọng nhất chính là Lạc Phi Linh.
Thân hình nàng hiện tại khá mờ nhạt, nhìn không rõ lắm, thứ gì đó bắt đầu bộc phát ra khỏi cơ thể nàng, nhưng kết quả này nàng đã sớm dự liệu được, cũng không có gì phải lo lắng, nàng chỉ mở to hai mắt nhìn Phương Nguyên. Nàng không ngờ, ngay thời khắc nàng tiêu tán lại nhìn thấy Đế Hư ra tay, trực tiếp phá vỡ phòng ngự của Phương Nguyên, khiến bản thân Phương Nguyên rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tâm tình tuyệt vọng bao phủ lấy nàng.
Mà thân hình của nàng cũng sắp hoàn toàn tiêu tán.
- Phương Nguyên sư huynh, ta phải đi rồi.