Chương 1926: Người cứu thế chân chính (1)
Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, bây giờ Phương Nguyên không thể nghe nàng nói.
. . .
. . .
- Ta sẽ không để nàng đi. . .
Cũng ngay vào lúc này, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, đạo uẩn lưu chuyển, mạnh mẽ ổn định thân hình sắp tiêu tán, thấp giọng nói:
- Trước đây ta để nàng đi một lần, nhưng lần này sẽ không!
Tiếng Phương Nguyên nhẹ nhàng vang lên, lại vô cùng kiên định.
- Bởi vì hiện tại ta rất cường đại!
Nghe được giọng nói này, Lạc Phi Linh đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phương Nguyên.
Ôm lấy nàng chính là Phương Nguyên.
Chỉ là một đạo hóa thân do ý niệm của Phương Nguyên biến thành.
Nước mắt thê lương rơi xuống, trên gương mặt Lạc Phi Linh bỗng nở một nụ cười vui vẻ.
Nếu lúc này Phương Nguyên còn có thể phân ra một ý niệm mà đến, điều này nói rõ tình thế không đáng nguy như nàng nghĩ.
. . .
. . .
Trong hư không, Phương Nguyên và Đế Hư đứng mặt đối mặt.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, không tới một kiếm!
Hai người đều nhìn về phía đối phương, ánh mắt đan xen, tinh mang sắc bén lóe ra.
Sau một nhịp thở, hai người đồng thời ra tay đánh về phía đối phương.
Một thân pháp lực cuồn cuộn va chạm trong khoảng cách quá ngắn, khuấy lên cuồng phong vô tận.
Trong giây lát cuồng phong sinh ra, gợi ra cuồng triều vô tận cuốn ra xung quanh.
Những nơi cuồng phong đi qua sẽ khiến mọi thứ nổ tung, phá nát ngôi sao, thậm chí một vài ma vật xui xẻo đều bị phân thành hai nửa, từ xa nhìn lại, chỗ song chưởng bọn họ chạm vào nhau khuếch tán ra một vòng tròn cực lớn, kéo dài vô tận.
Thân hình Phương Nguyên và Đế Hư đều run rẩy dữ dội, mày chau lại.
Ma tức sau lưng Đế Hư như đang ở trong hồ nước, nổi lên từng tầng gợn sóng giống như vẩy cá, hơn nữa loại sức mạnh này đang không ngừng kéo dài vươn ra ngoài, càng ra xa càng rung động kịch liệt, gào thét không ngớt.
Áo bào xanh trên người Phương Nguyên xuất hiện từng đường vết nứt nằm dày đặc toàn thân, xương máu văng tung tóe.
Mà thế giới sau lưng hắn mở ra, dường như sinh ra rung chuyển cực lớn, pháp tắc đều bị vỡ hiển hoá ra ngoài.
Lần này hai người lấy tu vi thuần túy và pháp lực cứng đối cứng, mơ hồ hình thành cục diện cân bằng.
Nhưng cũng chính bởi vì cân bằng, hai người không ai áp chế được đối phương.
Đế Hư chờ cơ hội ra tay, lợi dụng thời điểm công pháp của Phương Nguyên xuất hiện kẽ hở, hắn nhanh chóng phá vỡ ba tầng phòng ngự của Phương Nguyên, cho dù như vậy, Phương Nguyên cũng không để hắn hạ gục. Quả thực Phương Nguyên đúng như nói với Lạc Phi Linh, bây giờ hắn đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đối mặt với Đế Hư và sinh linh Hồng Mông bằng chân thân, sẽ không bó tay chờ chết!
Hai chưởng đụng vào nhau, cuộc đại chiến cao tầng nhanh chóng rơi vào thế giằng co.
Ánh mắt Đế Hư lóe qua tia nhìn lạnh lẽo.
- Chính là lúc này.
Sau lưng Đế Hư đột nhiên có từng cơn sóng pháp mạnh mẽ xâm lấn.
Từng hình người xuất hiện, bọn họ là sinh linh Hồng Mông hóa thành dáng dấp tu sĩ Côn Luân Sơn.
Trong số bọn họ có người mặc áo bào rộng, tay áo trễ, có người mặc hoàng bào, có người trong tay cầm quyển kinh, biểu cảm rõ ràng. Bọn họ theo Đế Hư xuyên qua từng tầng phòng ngự Phương Nguyên bày xuống, trên người mang theo khí cơ quỷ dị mạnh mẽ. Những dáng người quen thuộc, mỗi người đều mang theo một thân sát khí âm trầm, thân hình tản ra tán loạn, mỗi người triển khai thần thông, thừa dịp Phương Nguyên và Đế Hư giằng co mà liên thủ đánh về phía Phương Nguyên.
Trong giây phút Phương Nguyên hầu như không hề phòng ngự, thần thông hoàn toàn hiển lộ trước những người này.
Khóe miệng Đế Hư mơ hồ nhếch lên.
Là hắn đánh vỡ phòng ngự của Phương Nguyên nhưng hắn cũng không đánh đòn sát thủ quan trọng nhất.
Những sinh linh Hồng Mông này mới là đòn sát thủ cuối cùng!
. . .
. . .
- Để ngươi chết trong tay những người có dáng dấp tu sĩ Côn Luân Sơn cũng là một loại nhân quả thú vị.
Thần thức của Đế Hư khuếch tán, mở ra dụng ý của hắn.
Mà trong lúc đó ánh mắt Phương Nguyên lại trở nên lạnh lẽo hơn.
Lấy sức một người chống được vô số ma triều xung kích, lại lấy sức mạnh chân thân đón nhận một chưởng của Đế Hư, thật sự đã bức hắn đến cực hạn. Vào lúc này, sinh linh Hồng Mông hóa thành chúng tu Côn Luân Sơn có thể ra tay bất cứ lúc nào, chúng trở thành bầy lạc đà áp đảo cọng cỏ cuối cùng, bất luận nhìn từ góc độ nào, lúc này Phương Nguyên như trở thành con cá nằm trên thớt chờ làm thịt.
Bên trên pháp chu, mấy người mèo trắng mở to hai mắt.
Một nỗi lo lắng bất lực hiện lên trong lòng.
Mà Hắc Ám ma vật xung quanh theo bản năng cảm giác được một trận cuồng hoan, gợi ra từng trận xao động.
Chỉ cần chém giết được Phương Nguyên, Đế Hư có thể nắm giữ được Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Khi đó, thế giới rộng lớn sẽ nằm trong sự kiểm soát của các sinh linh Hồng Mông, thiên địa lớn lao, mặc người tiêu dao.
Loại vui sướng này thuộc về bản mệnh, mặc dù bọn chúng không có linh tính thật sự nhưng theo bản năng vẫn cảm giác được một loại hưng phấn tự đáy lòng, tất cả mở miệng thật lớn, âm thầm gào thét, nhìn từ xa bao la cuồn cuộn chính là một cảnh tượng quần ma nhảy múa.
- Ngươi có bộ tộc, ta bên trong đất trời này chỉ có một mình.