Chương 1927: Người cứu thế chân chính (2)
Giọng nói của Đế Hư mang theo chút đắc ý, chút bá đạo như đã định được càn khôn.
- Nhưng bây giờ, ngược lại!
Hắn nói không sai!
Hắn vốn là sinh linh duy nhất được sinh ra trong Hắc Ám ma tức, Phương Nguyên lại là một người trong vô số Nhân tộc.
Nhưng bây giờ, Phương Nguyên lại trở thành người đơn độc chống chọi lại hắn.
Đế Hư thì khác, hắn từ trong Thiên Ma điểm hóa ra những sinh linh Hồng Mông khác, lại có đồng bạn.
Bản thân những sinh linh này, tựa như cũng mang theo khí vận nghịch chuyển và tạo hóa sinh diệt.
Ầm ầm ầm!
Không biết có bao nhiêu ánh sáng thần thông như ánh nến chiếu rọi bầu trời đêm, đan dệt đánh về phía Phương Nguyên.
Vào lúc này, đón vô tận thần thông bao bọc, thân hình Phương Nguyên có vẻ lẻ loi.
Lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vừa lo lắng vừa căng thẳng.
- Ta chỉ có một mình sao?
Phương Nguyên vô cùng bình tĩnh, chậm rãi cúi đầu.
Đối mặt với sự tấn công của vô số sinh linh Hồng Mông có hình dáng đại tu Côn Luân Sơn, hắn như đã chấp nhận số mệnh, không phản kháng nữa, thoạt nhìn như vì khí vận của Nhân tộc mà liều mạng đại chiến chém giết người, giờ lại sắp bị một đám sinh linh Nhân tộc tự tay lấy đi tính mạng, vừa bất lực vừa bi thương, cũng giống như là người cuối cùng trên thế gian chống chọi với vận mệnh trong thời gian dài, đối đầu với sức mạnh quá lớn, bất đắc dĩ phải cúi đầu.
Trên mặt Đế Hư tỏ vẻ rất vui mừng.
Mà vô số sinh linh Hồng Mông mang dáng dấp đại tu Côn Luân Sơn lúc này cũng hô quát liên tục, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Nhưng khi ánh sáng thần thông của bọn họ sắp rơi vào trên đầu Phương Nguyên, mọi thứ bỗng nhiên thay đổi.
. . .
. . .
- Thiên Hành Kiện, quân tử không ngừng vươn lên!
- Địa Thế Khôn, quân tử lấy hậu đức tái vật!
- . . .
- . . .
Trong hư không trống trơn mịt mờ bỗng nhiên có tiếng kinh vang lên.
Giọng nói này làm cho Đế Hư và cả những kia sinh linh Hồng Mông kia đều trở nên ngơ ngẩn.
Một nơi tuyệt diệt như thế này làm sao lại xuất hiện tiếng tụng kinh?
Ngay cả Lạc Phi Linh đang bị Phương Nguyên ôm hay Lữ Tâm Giao trốn ở một góc nào đó lặng lẽ dò xét kết quả trận chiến, trong lòng liên tục tính toán nên đưa ra lựa chọn thế nào cũng đồng thời ngẩn ngơ.
Bởi vì các nàng nghe ra, đây là nội dung trong Đạo Nguyên Chân Giải.
- Thượng Thiện Nhược Thủy, nước tốt cho vạn vật mà không cần tranh đấu.
Khi tiếng tụng kinh vang lên, bên trong đất trời đột nhiên trở nên có mùi vị khó hiểu, những sinh linh Hồng Mông hóa thành Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, tay nắm ấn pháp Thiên Địa, như mang một phương thiên địa, từng tầng đánh về phía trán Phương Nguyên, nhưng chợt nghe tiếng tụng kinh vang lên, sau lưng Phương Nguyên bỗng nhiên xuất hiện kinh văn vàng óng, gió xoáy xoay tròn quanh hắn, rồi sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đạo phục tụng kinh hiện ra, nhanh chân đi tới trước người sinh linh kia.
Tình cảnh vô cùng kỳ quái xuất hiện.
Nam tử kia là sinh linh Hồng Mông hóa thành Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, thậm chí ấn pháp của hai người cũng hoàn toàn tương tự.
Ầm ầm!
Hai ấn pháp giao kích, ma tức và kim quang nổ tan, đồng thời cuộn ngược trở lại.
- Cố thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu, thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu.
Cũng vào lúc này, cũng có một sinh linh Hồng Mông hóa thành chủ Dịch Lâu tụng kinh hiện lên, trên người hắn mặc quái bào, dáng người lọm khọm, tướng mạo cổ quái, đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu quá khứ, hiện tại, tương lai, mười ngón tay xẹt qua hư không liền bày xuống từng trận pháp, đối đầu với trận thế quỷ dị mà sinh linh Hồng Mông hóa thành chủ Dịch Lâu triển khai, đan xen khó hiểu.
- Đạo trùng nhi dụng chi hoặc bất doanh, uyên hề tự vạn vật chi tông.
Lại có người tụng kinh hiện ra, dáng dấp là một nho sinh, trên mặt mang vẻ cười hiền hòa, dung mạo như vẽ.
. . .
. . .
Trong chốc lát, có vô số thân hình xuất hiện sau lưng Phương Nguyên.
Tiếng tụng kinh xen kẽ lẫn nhau làm cho thiên địa tuyệt vọng này trở nên có sinh khí hơn rất nhiều.
Một đám sinh linh Hồng Mông hóa thành đại tu Côn Luân Sơn dữ tợn khủng bố, xen nhau mà đến, hung tàn mà thô bạo, tuy có hình người, nhưng chúng mang đến ý xấu xa nham hiểm không cách nào tả được. Lúc bọn chúng muốn chém giết Phương Nguyên, đột nhiên xuất hiện vô số người giống bọn họ như đúc, tụng kinh mà đến, trong tình thế nguy cấp tiếp đón những sinh linh Hồng Mông này.
Nhất thời, kim quang di động, ma tức mãnh liệt.
Hư không tách ra, như trở thành hai nửa phân biệt rõ ràng.
Một bên là Đế Hư và sinh linh Hồng Mông hung phong cuồn cuộn, phá diệt tất cả.
Một bên là Phương Nguyên và người xuất hiện cùng kinh văn vàng óng, càn khôn sáng sủa, kim quang rọi sáng một phương.
Thần thông va chạm đếm mãi không hết, chôn vùi, hình thành một đại dương hỗn loạn.
Va chạm, sau đó hai bên đều lui về phía sau.
Một khoảng trống thực sự tách ra đồng thời không ngừng mở rộng.
. . .
. . .
- Sao có thể như vậy?
Đế Hư phẫn nộ rống to, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Hắn rình đã lâu, không dễ dàng gì mới nắm lấy sơ hở của Phương Nguyên.
Hắn tự thân ra tay, áp chế Phương Nguyên, chỉ vì muốn tạo một cơ hội sơ hở như thế.
Hơn nữa hắn cũng đã làm được, hắn tin tưởng Phương Nguyên không còn lá bài tẩy nào khác, chết là cái chắc.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại xảy ra biến cố.