Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1927 - Chương 1928: Bị Nhân Tâm Sái (1)

Chương 1928: Bị Nhân Tâm Sái (1)
Cảnh này khiến hắn vừa tức giận vừa không cam lòng, làm sao có thể xuất hiện cục diện như thế này?

Những người kia là. . .

- Ngươi hẳn phải biết bọn họ là ai chứ?

Đột nhiên, Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên.

Xung quanh hắn, kinh văn màu vàng óng di động, thoạt nhìn hắn giống như một vị thần có kim quang bao phủ.

Mà bên cạnh hắn, có những người trông như ảo ảnh, trong đó cao có người cao to, có người thấp bé, có người mặc hoàng bào giống như hoàng đế, một số mặc áo choàng bát quái giống như đạo sĩ, có người trong tay cầm sách như thư sinh, có người mặc chiến giáp như một pho tượng chiến thần, ánh mắt bọn họ đều bình tĩnh, giống như không phải sinh linh, nhưng lại tràn đầy sức sống.

- Bởi vì chính ngươi đã từng xóa bỏ bọn họ.

Tiếng nói Phương Nguyên trong vắt, chậm rãi vang lên:

- Bọn họ chính là người cứu thế chân chính trong lời của Tiên đế.

- Người cứu thế?

Ánh mắt Đế Hư từ trong Hắc Ám ma tức nhìn thấu ra, uy nghiêm đáng sợ vô cùng.

- Cũng chỉ là một đám vật chết, có thể làm được gì?

Lúc tiếng nói hắn vang lên, sự tức giận như ảnh hưởng đến Hắc Ám ma tức xung quanh, có thể nhìn thấy rõ từng làn sóng Hắc Ám ma tức tung lên, cuộn trào đánh ra khắp nơi.

Ma tức vô hạn gia trì dáng dấp cho chính hắn và đám sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Công Luân Sơn, khiến cho bọn chúng không ngừng tăng trưởng khí cơ, cực kỳ cuồng bạo.

Loại dáng dấp này mặc dù không có cách nào đột phá cảnh giới, nhưng có thể làm cho trong cảnh giới đó lúc nào cũng duy trì trạng thái cao nhất.

Giống như cùng là tu sĩ Trúc Cơ, thì dù là Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ sơ kỳ, đương nhiên cũng không sánh bằng Trúc Cơ đỉnh phong.

- Những người này không biết tự lượng sức, tụ hội Côn Luân Sơn, dựa vào tu vi bé nhỏ đã muốn đưa ra phương pháp giải quyết được đại kiếp nạn vĩnh viễn, đây là chuyện hoang đường buồn cười nhất mà ta từng thấy, ta dùng Quan Thiên Kính thả xuống Thiên Khiển, đã hoàn toàn xóa bỏ bọn họ, bây giờ còn lại cái gì?

Ánh mắt của Đế Hư lạnh lẽo quét nhìn những ảo ảnh đứng trong hư không sau lưng Phương Nguyên, vừa tức giận vừa nghi ngờ.

Là hắn lúc trước hạ xuống Thiên Khiển, xóa đi sự tồn tại của những người này, vì thế hắn cũng không tin những người này thật sự tồn tại.

Nếu không phải thật sự tồn tại sao có bản lĩnh ngăn cản hắn, ngăn cản đại kiếp nạn?

- Ngươi thật sự xóa hết bọn họ, dù là thân thể hay thần hồn!

Phương Nguyên bình tĩnh dời ánh mắt từ trên người Đế Hư sang bóng người bên cạnh, trong ánh mắt đều là sự tôn trọng và cảm khái, còn mang theo một chút kính phục và tiếc hận, hắn nói rất chậm, cũng rất nặng nề.

- Thậm chí ngươi còn xóa đi tất cả vết tích của bọn họ trên Côn Luân Sơn, tất cả tu sĩ các đời Thiên Nguyên vì đối kháng đại kiếp nạn mà tổng kết ra kinh nghiệm và suy đoán, tất cả điển tịch và pháp môn, bởi vì ngươi sợ, ngươi thật sự sợ bọn họ có thể nghĩ ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn.

Ánh mắt Đế Hư lạnh lùng lúc này cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

- Nhưng luôn có một thứ, ngươi không thể xóa đi!

Phương Nguyên bình tĩnh tiếp tục nói, đồng thời nhìn sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn sau lưng Đế Hư.

- Ngay cả nhưng sinh linh Hồng Mông ngươi điểm hóa ra, bọn họ có tướng mạo và trí nhớ của các tiền bối, thậm chí bọn họ có thần thông pháp môn giống nhau như đúc, nhưng dù sao bọn họ cũng là giả, bởi vì bọn họ chỉ có thể xác, không có tâm nên bọn họ vô cùng giả.

- Là cái gì?

Lúc này Đế Hư không vội vã ra tay, tựa như ngay cả hắn cũng do dự, cũng đang nghi ngờ.

Hắn nặng nề mở miệng hỏi.

- Tín niệm!

Phương Nguyên chậm rãi mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn hiện lên một quyển kinh văn.

Kinh văn kia nhìn như gấm mà không phải gấm, có vẻ hơi cũ nát, chữ viết mơ hồ không rõ, nhưng bây giờ lại tỏa ra kim quang chấn đông hư không, bên trong tiếng tụng kinh bồng bềnh, nếu cẩn thận nghe thì có thể phát hiện, tiếng tụng kinh từ trong sách này truyền ra.

Ào ào ào!

Kinh văn không gió mà bay, chậm rãi mở ra.

Kinh văn màu vàng vọt ra khỏi giấy, bay nổi giữa không trung, huy hoàng rực rỡ.

Như có thể nhìn thấy vô số bóng người, trong kinh văn như ẩn như hiện, thời gian qua nhanh.

Đây là vật duy nhất cơn hạo kiếp Côn Luân Sơn năm đó lưu lại.

Đạo Nguyên Chân Giải!

. . .

. . .

- Năm đó ngươi hạ xuống Thiên Khiển, phá huỷ tất cả tu sĩ Côn Luân Sơn và những gì bọn họ khổ tâm thôi diễn được, thậm chí còn có những điển tịch bọn họ thu thập để thôi diễn ra phương pháp giải quyết kiếp nạn, thứ duy nhất lưu lại, chính là quyển kinh văn này.

Phương Nguyên nhìn Đế Hư, bình tĩnh nói:

- Thiên Nguyên vẫn có nghe đồn, nói những ghi chép trong Đạo Nguyên Chân Giải có thể có phương pháp hóa giải vĩnh viễn đại kiếp nạn, vì thế có vô số người đến tranh cướp quyển kinh văn này, vô số người dùng một đời, khổ sở tìm hiểu kinh văn mà làm lỡ tu hành, làm lỡ một đời, ở trình độ nào đó ta cũng như vậy. Từ lúc bắt đầu học tập, ta cũng dồn tất cả tinh lực và tâm huyết vào trong quyển sách này, ký thác hết thẩy trên đó, mãi đến khi nhận phải thất bại lớn nhất.

- Là nó. . .

Đế Hư nhìn bộ kinh văn trong tay Phương Nguyên, con ngươi đột nhiên co rút lại.

Hiển nhiên hắn biết bộ kinh văn này tồn tại.
Bình Luận (0)
Comment