Chương 1929: Bị Nhân Tâm Sái (2)
- Chính ngươi cũng đã nói, tuy rằng ngươi điều khiển Quan Thiên Kính của thiên đình Đế thị năm đó có thể tra khắp cả bầu trời, nhưng ngươi cũng không thể vận dụng nó đúng không, đặc biệt sau khi ngươi mượn nó thả Thiên Khiển xuống, càng không thể kiểm soát.
Phương Nguyên bình tĩnh nói, giống như đang thảo luận với Đế Hư một vấn đề nào đó.
- Vì thế năm đó ngươi sợ Côn Luân Sơn, liều lĩnh điều động Quan Thiên Kính, hạ xuống Thiên Khiển, muốn hủy diệt tất cả Côn Luân Sơn, nhưng ngươi không biết, trên Côn Luân Sơn lưu lại một bộ kinh văn, sau khi Thiên Khiển hạ xuống, ngươi lại muốn tìm được bộ kinh văn này, nhưng đã không dễ dàng như vậy.
- Không sai!
Đế Hư trầm mặc một lúc lâu, mới nói.
- Bây giờ ba mươi ba tầng trời, linh khí quá ít, sức mạnh Quan Thiên Kính khôi phục cực kỳ chậm chạp, mỗi một lần hạ Thiên Khiển xuống thì sẽ mất rất nhiều thời gian không được vận dụng, đến lần thứ hai điều động Quan Thiên Kính thì đã phát hiện bên trên Thiên Nguyên có vô số bộ kinh văn như vậy, ngay cả ta cũng không biết cái này thật sự có quan hệ đến Côn Luân Sơn hay không.
- Bởi vì khi đó kinh văn quá nhiều, truyền lưu quá rộng, nên ngươi nghĩ Thiên Khiển hàng lâm cũng không có cách nào?
Phương Nguyên nói đến chỗ này lại cảm thấy có chút buồn cười.
- Ngươi biết nguyên nhân là gì không?
- Chẳng lẽ Thiên Nguyên còn ẩn giấu một vị cao nhân?
Đế Hư lạnh lùng trả lời, hắn rất muốn biết rõ chuyện này.
Kỳ thực đây cũng là nỗi nghi hoặc trong lòng hắn.
Lúc đầu hắn cũng không biết Côn Luân Sơn lưu lại bộ kinh văn này.
Lần thứ hai hắn nhìn xuống Thiên Nguyên thì đã có vô số kinh văn, trái lại càng khó phân biệt thật giả.
Nếu bây giờ, từ trên người Phương Nguyên phát hiện ra kinh văn này là thật, đáp án kia liền rất rõ ràng, trên Thiên Nguyên nhất định còn tồn tại một vị cao nhân, người sống sót dưới Thiên Khiển của hắn, đồng thời biết tầm quan trọng của kinh văn, cũng biết không che giấu nổi sự tồn tại của kinh văn, vì thế lập tức chế tác ra rất nhiều kinh văn giả, phân tán trong thiên hạ, làm rối loạn tầm mắt của hắn.
Con ngươi hắn bỗng nhiên co rút lại, thậm chí còn nghi ngờ quét mắt nhìn quanh.
Thiên Nguyên xuất hiện một Phương Nguyên đã khiến hắn hoảng sợ, nếu còn có một người như vậy tồn tại. . .
. . .
. . .
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Phương Nguyên nhìn thấu suy nghĩ của hắn, có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Không phải có cao nhân tồn tại!
Đế Hư nhíu mày, không hề trả lời.
Bởi vì trong tình cảnh này, hắn cảm giác bản thân mở miệng liền giống một người ngu.
- Ngay cả ta cũng không biết kinh văn giả là ai làm, nhưng có thể suy tính ra!
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Sau đại kiếp nạn Côn Luân Sơn, vô số người đánh bạo lên núi, phát hiện trên núi chỉ còn lại một bộ kinh văn, cho nên đưa ra không ít suy đoán, có người cảm thấy nó có quan hệ đến đại kiếp nạn, cũng có người cảm thấy đây là một bộ bí kíp thần thông tối cao, cũng có người cảm thấy đây là bản đồ kho báu, tất cả mọi người đều muốn có được bộ kinh văn này. Cũng chính vì vậy bọn họ ra tay đánh nhau, tranh cướp không ngớt, vì phá rối cục diện, thậm chí có người làm ra rất nhiều kinh văn giả, chỉ để lừa gạt người bên ngoài không cướp được của họ.
Nói đến chỗ này, Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài.
- Đến cuối cùng ngay cả chúng ta cũng không biết thật giả, huống chi là ngươi?
Sắc mặt Đế Hư trở nên cực kỳ khó coi.
Đây là đáp án sao?
Đây là đáp án quái quỷ gì vậy?
Hắn thà nghe được đáp án có một vị cao nhân Thiên Nguyên lẩn trốn cũng cũng không nguyện nghe đáp án này.
Đáp án cuối cùng là bởi vì những người đó nghĩ muốn tranh cướp kinh văn, lừa dối lẫn nhau cuối cùng lại lừa hắn.
Từ trước đến giờ hắn xem thường nhân tâm, kết quả lại bị nhân tâm lừa gạt.
Chuyện này hoang đường biết bao.
Một chuyện vô cùng nghiêm túc, nghe ra lại giống như trò cười.
Những người chế tác kinh văn giả kia là điểu nhân à.
. . .
. . .
Phương Nguyên không lập tức nói chuyện, có chút đồng tình nhìn Đế Hư.
Loại đồng tình này không phải là giả.
Đương nhiên Đế Hư rất cường đại, hắn sinh ra trong Hắc Ám ma tức, là vị thần trời sinh.
Nhưng so với nhân tâm hắn vẫn quá đơn thuần.
. . .
. . .
- Chuyện này không thể nào. . .
Không biết qua bao lâu Đế Hư mới thấp giọng gầm lên.
Trong giọng nói vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có sự phẫn nộ, thậm chí còn có chút ủy khuất, hắn như đang muốn chứng minh gì đó, hét to:
- Dưới Thiên Khiển ngụy tiên không còn, chính là Đại Thừa Thiên Nguyên, người vượt qua Đại Thừa dưới Thiên Khiển đều không có may mắn, trừ phi là Bất Hủ, mà bây giờ Thiên Nguyên căn bản không thể sinh ra Bất Hủ, cho nên kinh văn. . . kinh văn này. . .
- Nhất định là giả!
- Thiên Nguyên đúng thật không sinh ra được Bất Hủ!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời.
- Muốn sinh ra Bất Hủ, chỉ có bản thân thiên địa!
Sau đó hắn chuyển đề tài.
- Nhưng chuyện này cũng không thể đại biểu cho Thiên Khiển có thể xóa đi tất cả tồn tại, giống như kinh văn này.
Quyển kinh văn bay trong lòng bàn tay Phương Nguyên, dáng dấp từ từ biến hóa.
Từ một quyển sách cũ bắt đầu vươn lên không ngừng, giống như hạt ngọc trai đang dần dần tỏa ra ánh sáng vốn có.
Cảm nhận được loại biến hóa kia, ánh mắt Đế Hư ánh trở nên ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.