Chương 1930: Thiên Diễn Thuật (1)
Mà bên trên pháp chu, ánh mắt Giao Long Ma Ngang cũng trở nên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Chỉ có mèo trắng, vào lúc này mắt mờ chân chậm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng không quá kinh ngạc.
- Thiên Khiển không có cách nào xóa đi bộ kinh văn này, bởi vì nó vốn không phải là đồ vật ở thế gian.
Tiếng nói Phương Nguyên lanh lảnh, bộ kinh văn trong lòng bàn tay hắn đã có vô số văn tự màu vàng nhảy ra ngoài, như một mảnh màu vàng bay loạn bên cạnh hắn, mà theo những kinh văn vàng óng bay ra, bộ quyển kinh cũng dần dần phát sinh ra biến hóa, cởi trở về bổn tướng, lại tỏa ra tiên ý vô tận, một phù triện màu tím ám hợp với đại đạo.
- Ma Ngang huynh đệ, tiên triện của ngươi, ta tìm được rồi.
Phương Nguyên quay đầu nhìn Giao Long, nói:
- Kỳ thật nó vẫn luôn ở trên người ta!
- Đó chính là tiên triện của ta sao?
Từ xa nhìn một phù triện từ lòng bàn tay Phương Nguyên tỏa ra tiên huy vô tận, ánh mắt nhìn thẳng.
Nó vẫn không nhớ tới được chuyện trước kia nhưng từ trong miệng mọi người, cũng miễn cưỡng đoán được lai lịch của bản thân.
Tứ đại Thần Vệ lúc trước bảo vệ Đế Trì, cũng ngầm đồng ý để Đế Hiên nghịch chuyển Hồng Mông trảm tội nhân vạn tộc, thậm chí sau đại họa diệt vong, nó một mình cố thủ ba mươi ba tầng trời diệt vong, lập trường kiên định, Thần Vệ Thanh Long phía đông cương nghị, chính sự kiên nghị của nó, sau khi bạch cốt Chu Tước lòng sinh ý phản, dứt khoát kiên quyết đại chiến một trận với Chu Tước, đoạt tiên triện, đi về phía Thiên Nguyên.
Thế nhưng khi nó rơi vào Thiên Nguyên thì gặp biến cố, làm mất tiên triện, cũng mất đi trí nhớ, ngơ ngơ ngác ngác nhiều năm, thậm chí còn từng vì bản tính thích gây sóng gió, bị thánh nữ Bích Lạc tiên tử Vong Tình Đảo câu ở Nam Hải, một lần câu là ba ngàn năm.
Hóa ra tiên triện của hắn bị Côn Luân Sơn đoạt đi.
Dựa theo suy đoán này cũng hợp lý.
Lúc trước Côn Luân Sơn vì thôi diễn ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn, đã thu thập rất nhiều dị bảo trong thiên hạ.
Tiên triện của nó chắc cũng bị đưa đến Côn Luân Sơn trong tình huống như vậy.
Đạo Nguyên Chân Giải ghi chép phía trên tiên triện này, cho nên khi Đế Hư giáng Thiên Khiển xuống nó vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Có thể chống đối Thiên Khiển, đương nhiên không phải đồ vật của thế gian.
Như thế, có rất nhiều vấn đề hiện lên trong lòng mọi người.
- Cho dù bọn họ có lưu lại quyển kinh văn này…
Ánh mắt Đế Hư ảo nảo, đảo qua bóng người ở sau lưng Phương Nguyên, lúc trước hắn vì kiêng kỵ những người này cho nên mới liều lĩnh, mượn Quan Thiên Kính, hạ Thiên Khiển xuống, nhưng không nghĩ tới những người này vẫn lưu lại một vài thứ gì đó, lúc này, hắn không nhịn được muốn hỏi một vấn đề, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ tập trung trên người Phương Nguyên.
- Những người này có ích lợi gì ở đây?
Đây không phải là một câu hỏi đơn giản nhưng hắn thật sự muốn biết.
Việc đã đến nước này, tất cả tự tin trước đó của hắn cũng trở nên nhạt nhòa.
Hắn phát hiện, có quá nhiều chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, cho nên hắn muốn hiểu rõ.
- Năm đó vị Tiên đế cuối cùng lưu lại bia tội nhân, bia văn viết nhân tâm có thiếu, bên trong che giấu chân tướng của đại kiếp nạn.
Đối mặt với câu hỏi này, Phương Nguyên thở ra một hơi, nhìn về phía Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Mà những vị tiền bối Côn Luân Sơn bế quan mười năm, tập kết tất cả những đại tu hành giả đứng đầu thế gian, lấy kinh nghiệm Thiên Nguyên chống chọi đại kiếp nạn qua vô số năm thôi diễn, cuối cùng cũng lưu lại lĩnh ngộ của bọn họ, thế gian đồn đại không sai, ở một trình độ nào đó, bọn họ lưu lại được phương pháp giải quyết đại kiếp nạn.
- Phương pháp giải quyết đại kiếp nạn?
Bỗng nhiên Đế Hư mở miệng cười lớn, biểu hiện có chút điên cuồng.
Dù bây giờ hắn đã thừa nhận, tình thế vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, nhưng nghe lời này, hắn vẫn cười.
- Ngươi có biết, bây giờ các ngươi đối mặt đã không còn là đại kiếp nạn Thiên Nguyên nữa không.
Giọng nói Đế Hư bỗng nhiên trở nên hùng hồn, rung động bốn phương tám hướng, trầm như sấm nổ.
- Ngươi có biết, bây giờ các ngươi đối mặt có thể là sự hủy diệt toàn bộ ba mươi ba tầng trời, đại tai biến mà ngay cả Tiên đế cũng không thể làm gì được, các ngươi đối mặt là một trận lũ có thể thay đổi bố cục của thế giới, cả một thế hệ mới. Đối mặt với cơn lũ như vậy ngươi không biết xấu hổ mà nói một đám tu sĩ Thiên Nguyên, một đám tu sĩ ngay cả Bất Hủ cũng không có, một đám không biết chân tướng có thể tìm ra cách giải quyết sao?
- Biết chân tướng, không chắc có thể hóa giải đại kiếp nạn. . .
Trong tiếng cười lớn của Đế Hư, Phương Nguyên đặc biệt kiên định, tiếng nói trong sáng, vang vọng trong ma tức vô biên.
- Tương tự, không biết chân tướng đại kiếp nạn có lẽ càng tập trung hơn vào đại kiếp nạn, những đạo lý này ta nghĩ ngươi sẽ không hiểu.
- Vậy để ta xem, rốt cuộc bọn họ lưu lại món đồ gì. . .
Đế Hư uy nghiêm đáng sợ quát chói tai, hai tay rung lên, hồng triều xung quanh lại nổi lên.
Hắc Ám ma tức vô tận xoay quanh sau lưng hắn, tích tụ sức mạnh vô tận.
Bây giờ, lực lượng này đã tích tụ vô cùng mạnh mẽ, lần thứ hai gào thét mà tới.
Mà mặt của hắn vặn vẹo bên trong Hắc Ám ma tức, chìm nổi, mang theo vẻ xem thường lạnh nhạt và kiêng kỵ ẩn giấu rất sâu.