Chương 1931: Thiên Diễn Thuật (2)
Vừa nãy hắn rình đã lâu, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội xuất thủ muốn lấy đi tính mạng của Phương Nguyên, lại không nghĩ bị những chân linh tu sĩ Côn Luân Sơn ẩn thân trong Đạo Nguyên Chân Giải ngăn cản, bây giờ nghe Phương Nguyên nói nửa ngày cũng không biết bên trong Đạo Nguyên Chân Giải ẩn giấu huyền diệu đến cỡ nào, nhưng hắn vẫn cảm giác bản thân chiếm thế chủ động. Chính vì vậy, hắn không nhất định phải chờ Phương Nguyên triểu khai tất cả thủ đoạn, nên nhanh chóng tích trữ sức mạnh, lần thứ hai nhấc lên ma tức, có điều phương pháp đã thay đổi.
Trước đó hắn áp chế Phương Nguyên cũng tìm kiếm cơ hội.
Nhưng lần này, hắn không tìm cơ hội nữa mà chỉ nghĩ áp chế Phương Nguyên.
- Ta xem ngươi là Nhân tộc cuối cùng mới cho phép ngươi nói với ta nhiều như vậy.
- Trên thực tế căn bản không cần thiết!
- Ta cũng xem thường việc tìm hiểu Thiên Nguyên các ngươi đến tột cùng là làm cái gì, tính toán cái gì, ta chỉ muốn xem một chút.
- Lực phá diệt hạ xuống ba mươi ba tầng trời, đến tột cùng ngươi có thể làm được gì.
- . . .
- . . .
Trong ma tức, gào thét đánh ra, như hóa thành tiếng nói của Đế Hư.
Nghe giống như ma tức đang nói chuyện, chất vấn Phương Nguyên.
Đây là sức mạnh đủ để hủy diệt ba mươi ba tầng trời, ngay cả Tiên đế cũng đều bó tay, ngươi có thể chống đối sao?
Ngươi có thể ngăn cản được nhất thời, có thể ngăn cản được một đời sao?
. . .
. . .
- Nên kết thúc rồi.
Mà vào lúc này, đón nhận Hắc Ám ma tức đánh tới, Phương Nguyên cũng thấp giọng nói.
Hắn quay người sang cúi đầu trước pháp thân tu sĩ Côn Luân Sơn xung quanh.
Sau đó hắn quay người lại, hai tay chậm rãi giơ lên, thế giới sau lưng trong khoảnh khắc mở ra hoàn toàn.
Không giống bóng tối Hắc Ám ma tức như có thể nuốt chửng ánh sáng, thế giới sau lưng của hắn tỏa ra hào quang vàng sáng chói.
Trong chốc lát, thân hình Phương Nguyên đứng trước thế giới kia được phác họa rõ ràng.
- Các vị tiền bối, tâm huyết của các ngươi ta sẽ không phụ lòng!
Phương Nguyên trầm giọng nói, hai tay chậm rãi hợp thành chữ thập.
Trong khoảnh khắc đó, những kinh văn vàng óng quanh hắn đều bay ra, hóa thành một văn tự cực lớn, chống đỡ bên trong thế giới sau lưng hắn.
Những kinh văn đó, thoạt nhìn hư ảo mờ mịt, tựa như không có thực chất, nhưng lại có sức mạnh chống đỡ một thế giới, Phương Nguyên đã luyện hóa tam phương Thiên Ngoại Thiên, cho nên có vẻ cực kỳ to lớn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết làm cách nào để dễ dàng điều khiển thế giới, vào lúc này lại bị những kinh văn chống đỡ, đồng thời đang bị một sức mạnh vô cùng cường đại đè ép, biến thành dáng dấp khác.
Cuối cùng nó giống như một cánh cổng khổng lồ.
Cứ như thế canh giữ trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận, tọa trấn hư không, kim quang lấp lóe, vĩnh trấn Bất Hủ.
. . .
. . .
- Điều khó khăn nhất trên đời là chấp niệm của con người.
Phương Nguyên đứng trước thần môn khổng lồ, xung quanh hắn đều là bóng người vàng óng vô tận, chậm rãi trở nên mờ nhạt.
Hắn như nhìn thấy ngàn năm trước, đám người kia trên Côn Luân Sơn.
Bọn họ vì thôi diễn ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn mà tụ hội trên Côn Luân Sơn, nỗ lực hết mình để giải thoát muôn dân.
Khi đó bọn họ không biết chân tướng của đại kiếp nạn, đối mặt với nỗi sợ hãi vô định.
Nhưng bọn họ vẫn quyết định liều lĩnh, muốn thôi diễn ra chân tướng và phương pháp.
Vì vậy bọn họ một lòng kiên định, tìm kiếm manh mối từ trong bí ẩn, hiểu rõ hết mọi chuyện, bọn họ là những người thông minh nhất Thiên Nguyên, làm việc cũng có thể biến những thứ bình thường thành thần kỳ, từ trong cục diện bế tắc dần tìm kiếm ra thần môn, bọn họ biết rõ con đường họ phải đi, đồng thời đang dần dần tiếp cận mục tiêu. . .
Bọn họ không giống Phương Nguyên.
Phương Nguyên tìm kiếm chân tướng, xem nguyên nhân chuyện này từ đâu mà có.
Bọn họ tuỳ việc mà xét, nếu vì chống lại đại kiếp nạn, vậy thì bắt tay từ đại kiếp nạn.
Cho nên bọn họ tìm hiểu ma tức, phân tích ma tức, thảo luận ma tức vì sao hình thành, vì sao khiến vạn vật thành ma!
Có điều khi bọn họ tiếp cận mục tiêu càng gần, thì tồn tại nào đó dần chú ý đến bọn họ.
Tồn tại kia ở chỗ thật xa, cảnh giới của hắn rất cao, nghĩ rằng bản thân sẽ không bị phát hiện.
Nhưng thành tâm thành ý là có thể đoán được.
Có lẽ những người kia không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được nguy hiểm vô cùng to lớn sắp giáng xuống.
Thế là bọn họ ghi chép tất cả lĩnh ngộ của bản thân trên một tiên triện.
Sau đó, bọn họ tiếp tục thôi diễn, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi cơn hạo kiếp hàng lâm thì bọn họ đều rất bình tĩnh.
Bởi vì bọn họ biết, chấp niệm và không cam lòng của bản thân, trí tuệ mà bản thân thôi diễn ra sẽ ở lại một nơi nào đó, chờ đợi được người ta mở ra, chờ đợi được người kế thừa có thể lý giải được đạo lý của bọn họ, sau đó lại tiếp tục thôi diễn.
. . .
. . .
Trong quá trình nghịch đẩy thiên số ba mươi ba tầng trời rách nát, Phương Nguyên đã vận chuyển Thiên Diễn Thuật đến cực hạn.
Đến cực hạn tự nhiên cũng lĩnh ngộ rất nhiều chân lý.
Cũng đến lúc này, hắn mới biết bên trong Đạo Nguyên Chân Giải đến tột cùng là cái gì!
Giống như Đế Hiên lưu lại bên trong bia tội nhân, bên ngoài nói nhân tâm thiếu hụt, bên trong nói nguồn cơn đại kiếp nạn.