Chương 1932: Mèo trắng đang cười (1)
Trong Đạo Nguyên Chân Giải, bên ngoài giảng giải làm sao tu tâm, sâu xa bên trong nói cách hóa giải đại kiếp nạn.
Trước đây Lang Gia Các chủ đã từng nói, bên trong Đạo Nguyên Chân Giải cũng có ý như bên ngoài.
Lời này kỳ thực không sai!
Bên trong Đạo Nguyên Chân Giải nhìn qua đều là đạo lý lớn.
Khốn cùng, vô vị!
Nhưng cũng chính từ những đạo lý lớn này, mới chân chính khiến người ta kiểm soát được trái tim mình.
Bề ngoài Đạo Nguyên Chân Giải cũng chỉ nói đạo lý mà thôi, bảo vệ bản thân không bị ma tức ảnh hưởng.
Tâm càng cường đại, càng không bị ma tức ảnh hưởng.
Mà bên trong Đạo Nguyên Chân Giải lại ẩn giấu trí tuệ và chấp niệm của vô số tu sĩ cao minh.
Mặc dù bọn họ đã chết rồi, nhưng vẫn có một tia chấp niệm mượn tiên triện bảo lưu lại, bọn họ đã không có linh thức nữa, nhưng sau khi có người kế thừa, họ sẽ mượn người kia làm cơ sở, mượn căn cơ và thức hải tiếp tục thôi diễn phương pháp giải quyết đại kiếp nạn.
Đây chính là bí mật của Thiên Diễn Thuật.
- Hiện tại ngươi ở trên ba mươi ba tầng trời, đối diện với sức mạnh có thể hủy diệt đại Tiên giới rách nát này, một thân một mình, tứ cố vô thân, thậm chí ngay cả pháp lực cũng không nguyên vẹn, dù ngươi nói tốt như thế nào, mê hoặc thế nào ta cũng không tin, ta chỉ muốn xem nếu ta thật sự đưa tới sức mạnh phá diệt tất cả, bằng chút bản lĩnh của ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.
Giọng nói của Đế Hư vang lên mang theo ma tức vô tận mà tới.
Xung quanh sóng dữ ngập trời tựa như Cự Ma vô hình, lay động căn cơ thiên địa, thôn phệ tất cả.
Trọng giọng nói của Đế Hư đã không còn tức giận, thay vào đó, vô cùng tỉnh táo!
Lần này, hắn cũng không nghĩ đến sự lo lắng hay thủ đoạn nào, mà chân chính kích động Hắc Ám ma tức mà hắn có thể dẫn dắt lại đây, trước đó, hắn đã luân phiên đại chiến với Phương Nguyên, cũng đã dẫn dắt ma tức thiên địa tràn ngập ba mươi ba tầng trời đến nơi này, cũng dựa vào những ma tức, hắn miễn cưỡng phá huỷ tam phương Thiên Ngoại Thiên, gây áp lực vô tận lên Phương Nguyên.
Mà bây giờ, hắn đưa tới ma tức càng ngày càng nhiều, đã đạt đến nhị phương thiên địa, thậm chí càng nhiều hơn.
Vốn ba mươi ba tầng trời có ma tức vô tận, có thể nói dùng mãi không cạn!
Đây là nơi chiếm ưu thế của hắn, đưa tới ma tức càng nhiều, áp lực trên người Phương Nguyên càng lớn.
Đây cũng là ý định của Đế Hư.
Hắn nói chuyện với Phương Nguyên liền phát hiện những gì Phương Nguyên nói hắn không hiểu.
Thậm chí từ trên người Phương Nguyên cảm nhận được hắn như kẻ ngu.
Vì thế hắn không muốn nói thêm, chỉ muốn dùng sức mạnh nghiền ép.
Dù như thế nào, hắn vẫn đang chiếm ưu thế.
Nơi này là đại Tiên giới, khắp nơi đều có Hắc Ám ma tức, có Thiên Ma, có lợi cho hắn.
Những sức mạnh này, hắn có thể mượn dùng.
Nếu số lượng Hắc Ám ma tức một phương thiên địa không trấn áp được Phương Nguyên, như vậy thì hai phương thiên địa.
Hai phương thiên địa không được, thì ba phương, thậm chí đến thập phương thiên địa.
Đối với hắn mà nói, chỉ là vấn đề thời gian!
Hắn là sinh linh Hồng Mông, hắn chỉ muốn trưởng thành đến trình độ đầy đủ, thậm chí có thể kích động tất cả ma tức.
Nhưng Phương Nguyên trong đại Tiên giới tàn tạ chỉ có một thân một mình.
Cho dù Phương Nguyên có cảnh giới thần thông cao đến đâu, pháp lực đều không khởi nguồn, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, có thể triển lộ ra sức mạnh và thủ đoạn khó lường, tạo uy hiếp cho hắn, khiến hắn cảm giác vướng tay chân, nhưng đại thế trước mặt, Phương Nguyên vẫn bé nhỏ không đáng kể.
Dù sao, thế cuộc này Tiên đế cũng bó tay chịu trói.
Phương Nguyên mạnh hơn, nhưng chưa chắc mạnh hơn Tiên đế!
. . .
. . .
Xung quanh là một vùng tăm tối, nhưng nhìn về phía xa có thể nhìn thấy bóng tối điên cuồng cuốn tới.
Từng tầng từng tầng, trùng trùng điệp điệp.
Điều này làm cho bóng tối xung quanh càng dày đặc hơn, gần như hóa thành chất lỏng, trở thành làn sóng thật sự.
Mà trong làn sóng này lại nhìn thấy ma vật vô tận lít nha lít nhít.
Lúc này ma vật vọt tới, nhiều hơn trước gấp mười lần.
Tựa như dòng suối vĩnh viễn không thể so với sông lớn, ma tức trước đó cũng không thể so sánh với bây giờ.
Ma tức tràn đầy hai phương thiên địa cùng lúc ập xuống Phương Nguyên.
Mà trong ma tức này, hai tay Đế Hư đặt sau lưng, mắt lạnh nhìn phía trước, con ngươi thu nhỏ lại.
Sinh linh Hồng Mông bên cạnh hắn ý thức được thời cơ đã đến, tất cả giận dữ điên cuồng, chuyển động một thân ma tức của bản thân, bên trong biển ma tức cuồng bạo như tướng lĩnh đại quân ma vật vô tận. Từ trong hư không, hình thành vô số hình dạng xoắn ốc, tự xa mà đến, tích trữ sức mạnh khiến người ta sợ hãi, vọt về phía thần môn kia.
Ma tức, ma vật, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông và Đế Hư trong cuồng triều vô tận lạnh nhạt quan sát.
Hết thảy bọn chúng như đang giương nanh múa vuốt, đủ để phá diệt tất cả.
Trong luồng cuồng triều trước đó, dù là Lục Đạo Luân Hồi đại trận, thoạt nhìn cũng vô cùng nhỏ bé huống chi Phương Nguyên canh giữ phía trước.
Nhưng đón một luồng cuồng triều vô tận này, sắc mặt Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh.
. . .
. . .
- Ta dùng một kiếm thủ Thiên môn, không để bóng tối rơi xuống nhân gian.
Hắn không mở miệng nhưng thần niệm dồi dào khiến hư không rung động, hình thành một loại âm thanh hùng hồn mà trong sáng.