Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1932 - Chương 1933: Mèo Trắng Đang Cười (2)

Chương 1933: Mèo trắng đang cười (2)
Tiếng nói của Phương Nguyên dung hợp vào tiếng tụng kinh vang trong hư không, như đã tích súc từ lâu đời, khuấy động nhân tâm.

Ngay cả cánh cổng được tạo ra từ thế giới, vào lúc này cũng mơ hồ rung động, tỏa ra một loại hàm vị vô hình.

Kim quang cực kỳ chói mắt.

Khi tiếng ngâm tụng vang lên thì ma tức tiên phong cũng đã đến trước thần môn.

Ầm ầm!

Ma tức ngập trời đánh đến trước thần môn, mạnh mẽ như có thể đập nát một thế giới hoàn chỉnh, nhưng cánh cổng này được tạo ra từ thế giới Phương Nguyên luyện thành, thế giới này hấp thu bổn nguyên tam phương Thiên Ngoại Thiên, nội tình gần như vô hạn, bây giờ hóa thành thần môn, tọa trấn trong hư không, như vĩnh hằng, dù cho ma tức mạnh hơn, trước sau vẫn đứng vững, không chút lay động.

Từ xa, Đế Hư bên trong ma tức lạnh nhạt mà nhìn.

- Có thể chặn ma tức xung kích, không tính là gì. . .

Hắn quan sát dưới ma tức đánh ra, thần môn xuất hiện một loại biến hóa rất nhỏ, ánh mắt lạnh lùng.

- Hồng Mông cường đại nhất, vốn không phải là sức mạnh xung kích, mà là ăn mòn!

. . .

. . .

Phía kia thần môn đương nhiên cường đại, nhưng sóng ma tức cũng không phải bình thường, cho dù không có cách nào trực tiếp vỗ nát bấy thế giới này, nhưng ít nhất cũng có thể thẩm thấu đi vào, từ từ ăn mòn thế giới, mãi cho đến khi thế giới này mục nát.

Dù có Tiên bảo trấn áp thế giới Thiên Ngoại Thiên cũng đều bị ăn mòn như vậy.

Vì thế bọn họ mới dẫn ma tức vào Thiên Nguyên, trở thành đại kiếp nạn của Thiên Nguyên.

Đây chính là nổi đáng sợ lớn nhất của Hắc Ám ma tức.

Trước giờ không có đồ vật nào không bị Hắc Ám ma tức ăn mòn.

Hiện tại, hắn đang quan sát điểm này.

Hắn không tin thế gian có đồ vật bất hủ, vì thế hắn cũng không tin có đồ vật không bị Hắc Ám ma tức ăn mòn.

Có điều. . .

Kết quả quan sát được lại làm cho ánh mắt vốn lạnh lùng của Đế Hư có chút bất ngờ.

Hắn nhìn thấy, sau khi ma tức đánh vào đã thuận thế đan dệt leo lên, nhuộm dần về phía thần môn, nhưng ngoài dự đoán mọi người, trên thần môn kim quang sáng chói, giống như gợn nước, không có một tia ma tức nào bám trên thần môn, đều đã bị kim quang rửa đi, dường như kim quang trong Đạo Nguyên Chân Giải xuất hiện, có một loại thần năng quỷ dị nào đó, có thể che đậy nơi ma tức ăn mòn.

- Sao như vậy được?

Biến hóa này, làm cho ánh mắt Đế Hư lần thứ hai trở nên vô cùng căm tức.

Hắn không biết thần môn này có vĩnh viễn không bị ma tức ăn mòn hay không, nhưng ít nhất lúc này, nó làm được.

- Ma tức có thể ăn mòn tất cả!

Vào lúc này, Phương Nguyên cũng chú ý đến, kết quả để làm cho hắn vô cùng hài lòng:

- Thần môn này không chỉ được thiên địa hóa ra, mà nó còn là chấp niệm của các vị tiền bối Côn Luân Sơn, có tâm ý của bọn họ mới luyện hóa thành một đạo thần môn như bây giờ.

- Nhân tâm chính là nơi dễ dàng bị ma tức ăn mòn nhất.

Hắn tự lẩm bẩm:

- Nhưng cũng là nơi không dễ dàng bị ăn mòn nhất.

Khi hắn biến ra một thần môn, đã mượn Đạo Nguyên Chân Giải giấu diếm Chân linh lực biến thành, bản thân thần môn cũng có sức mạnh của Đạo Nguyên Chân Giải, mà sức mạnh của Đạo Nguyên Chân Giải có rất nhiều loại giải thích, có thể nói là tàn linh, có thể nói là chấp niệm, nói lớn lao hơn chính là đạo lý, đó là đạo lý chuyên môn dùng để giáo hóa, tu luyện nội tâm của chính mình.

Hắc Ám Ma Chủ từng nói, đại kiếp nạn đến từ nhân tâm.

Khi Phương Nguyên xác minh trong bia đá nhìn thấy khởi nguồn của Hồng Mông Đạo Khí, hắn biết, cũng có thể nói ma tức đến từ nhân tâm.

Ma tức vốn là sức mạnh nhân tâm, vì thế Đạo Nguyên Chân Giải mơ hồ có thể khắc chế loại sức mạnh này.

Hắn mượn Đạo Nguyên Chân Giải luyện ra một thần môn không sợ hãi ma tức.

. . .

. . .

Vào lúc này Đế Hư vẫn chưa làm gì, chỉ cho luồng ma tức mạnh hơn phóng về phía Phương Nguyên.

Vô số Hắc Ám ma vật, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông cũng đều vọt tới trước thần môn, như một đại quân, cắn chặt răng, liều mạng đánh về phía thần môn kia, đây chính là lá bài tẩy thứ hai Đế Hư giữ lại, dù ma tức không có cách nào trực tiếp đập nát thần môn, không cách nào ăn mòn thần môn vậy thì có thể xé nát nó, hủy diệt nó.

Tam phương Thiên Ngoại Thiên đều sẽ bị hủy diệt, huống chi chỉ là một thần môn.

Vào lúc này, bản thân Phương Nguyên không ra tay ngăn cản những ma vật kia, cứ để tùy ý bọn chúng vọt tới trước thần môn.

Ầm ầm ầm!

Dưới tác động của loại sức mạnh này, rốt cuộc thần môn cũng xuất hiện dao động.

Ma vật vô tận, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông, sức mạnh bọn họ cô đọng hơn ma tức vô hình, thần môn có thể phòng vệ ma tức, nhưng không có cách nào phòng được bọn chúng trực tiếp tiến công, bọn chúng tùy ý tấn công thì dù một thế giới cũng sẽ bị xé nát, một thần môn, đương nhiên cũng sẽ không có khả năng thủ, trừ phi Phương Nguyên lần thứ hai canh giữ trước cửa.

Nhưng lần này Phương Nguyên không canh.

Lúc này, hai tay hắn khẽ nâng lên, niết pháp ấn.

Trên đỉnh đầu, đột nhiên có một đạo tiên triện bay ra, tử ý dịu dàng nhưng mang theo chút sát khí.

Từ xa, mèo trắng trên pháp chu nhìn thấy một đạo tiên triện, ánh mắt híp lại.

Mắt nó lim dim, vào lúc này cũng xuất hiện chút tinh thần.

Dù là Giao Long, cũng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn một cách chăm chú.
Bình Luận (0)
Comment