Chương 1934: Người yếu mới cần lựa chọn (1)
- Các vị bạn cũ, đến lúc các ngươi trở về vị trí cũ rồi!
Ánh mắt Phương Nguyên nhìn pháp chu ở phía xa, nhẹ nhàng lên tiếng, tiếng nói vang vọng trong vùng hư không, có một loại đạo uẩn nào đó.
- Lúc trước các ngươi dung túng Đế Hiên nghịch chuyển Hồng Mông, gây ra mối họa lớn như vậy, sau vô số năm, trong lòng các ngươi cũng mang hổ thẹn, một lòng muốn chuộc tội, mà bây giờ, ta cho các ngươi một cơ hội chuộc tội, cũng xem như không phụ lòng các ngươi canh gác.
Vừa nói chuyện, tiên triện kia đã dịu dàng lay động, bay về phía thần môn.
- Vèo!
Một cái tiên triện trực tiếp kề sát thần môn, kích phát Tiên khí vô hình hóa thành hình dạng Bạch Hổ, nhào về phía thần môn, xé một vài ma vật thậm chí Thiên Ma đến gần thần môn thành mảnh vụn.
Mèo trắng có vẻ cực kỳ già nua, vào lúc này bỗng nhiên từ pháp chu nhảy xuống, đi đứng có chút run rẩy nhưng vô cùng kiên định, hàm răng cắn chặt, đạp trên phiến hư không vỡ nát, từng bước từng bước, xuyên qua vô số ma vật hung hiểm, vọt tới trước thần môn, thân hình nhảy lên thật cao, chạm vào bóng mờ Bạch Hổ trên thần môn.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ già nua trên người mèo trắng bỗng nhiên tiêu hết, thân hình khanh khách vang vọng, lại hóa thành một con Bạch Hổ cực lớn thân dài bảy thước, rít lên một tiếng, hung uy khuấy động, không biết bao nhiêu ma vật xung quanh bị tiếng hống của nó chấn động đến nát bấy.
- Miêu huynh, chúc mừng ngươi quay về với thần vị!
Từ xa Phương Nguyên nhìn mèo trắng hóa thành Bạch Hổ, trước thần môn tung hoành vồ giết, nhẹ giọng nói nhỏ.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía pháp chu nói:
- Ma Ngang huynh đệ, đến ngươi!
Nói xong lời này, tay trái hắn chỉ ra, một cái tiên triện khác bay ra ngoài.
Đó là tiên triện biến thành Đạo Nguyên Chân Giải, cũng tức là tiên triện năm đó Giao Long để lại.
Giao Long đã sớm chờ đến không thể kiềm chế nổi, "Vèo" một tiếng nhảy ra ngoài, cực kỳ vui mừng phóng về phía thần môn.
Dung hợp hai cái tiên triện vào thần môn, lúc này đã tiên uy lẫm lẫm, không thể giống nhau.
. . .
. . .
Tiên triện mèo trắng tiến vào thần môn, uy tiên triện đè ép lên thần môn, mà thần môn vốn là một thế giới biến thành, bên trong có bổn nguyên vô tận của thế giới, rồi nên bù đắp cho cái tiên triện kia, làm cho tiên triện mèo trắng vốn đã tàn tạ được tẩm bổ, hợp làm một với thế giới, thân thể mèo trắng khô cạn, trong phút chốc tăng lên cực lớn.
Nó hóa thành Bạch Hổ, trấn thủ một bên thần môn này.
Sau đó lại đến Thanh long.
Tiên triện của Thanh Long vẫn còn hoàn chỉnh hơn của mèo trắng, chỉ bị vứt bỏ mà thôi.
Sau khi Phương Nguyên ngộ Đạo Nguyên Chân Giải cũng hiểu được một cái tiên triện này có quan hệ với Thanh Long, đương nhiên muốn trả một cái tiên triện lại cho Thanh Long, cũng phóng tiên triện lên thần môn kết cấu cùng bổn nguyên của thế giới.
Thanh Long chờ đợi đã lâu, liền phi thân đến, nhào ra một long ảnh kết hợp cùng tiên triện.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên nó phát ra tiếng long ngâm kinh thiên động địa, dường như muốn phun hờn dỗi tích tụ trong trái tim ba ngàn năm ra hoàn toàn, thân thể nó lúc này cũng kéo dài vô tận, gân cốt cuồn cuộn, sấm sét quấn quanh người, trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có máu thịt vỡ toang, miễn cưỡng mọc ra hai sừng trắng, còn dính máu tươi, dữ tợn vô cùng. . .
- Xoẹt. . .
Giao Long, bây giờ là một con Thần Long chân chính, xoay người vung một trảo đã xé Hắc Ám ma vật thành mảnh vỡ, mắt thường có thể thấy gợn sóng trong hư không chìm nổi, từng mảnh từng mảnh lay động mở ra, xé hư không thành từng mảnh.
Cùng Bạch Hổ bên trái cố thủ, nhìn chằm chằm một vùng hư không trước mắt.
Ánh mắt như thực chất, ngăn cản phần lớn Hắc Ám ma vật xông về phía trước.
Bạch Hổ bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn nó như đang muốn hỏi cảm giác tìm được trí nhớ thế nào?
- Không tự tại bằng lúc không nhớ rõ tất cả mọi chuyện.
Thanh Long trầm thấp trả lời.
- Có điều tốt xấu gì bây giờ cũng biết tâm mình đặt nơi nào.
. . .
. . .
Từ xa nhìn hai người tiên uy vô tận, đóng giữ một phương, trong lòng Phương Nguyên càng thêm kiên định.
Hồng Mông đế trì năm đó, nghiêm trọng đến thế nào?
Có thể nói đó là căn cơ Đế thị nhất mạch, cũng xem như là căn cơ của toàn bộ đại Tiên giới.
Mà trông Đế Trì chính tứ đại Thần Vệ.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Quy, tứ đại sinh linh bọn họ tồn tại cảnh giới cực cao.
Lần nữa vung tay lên, thậm chí có thể đối kháng chính diện với Tiên đế.
Trách nhiệm của bọn họ là trông coi Đế Trì, chỉ cần bốn người bọn họ đồng ý liền có thể ngăn cản bất cứ người nào tiếp cận Đế Trì, bao gồm cả Tiên đế. Mà bốn người bọn họ sau khi đại phá diệt đến, trong lòng vẫn mang hổ thẹn.
Bốn người bọn họ đều biết, năm đó nếu không phải bọn họ dung túng trong trận chiến đó sẽ không có sự phá diệt.
Nhưng tứ đại Thần Vệ cường đại không hoàn toàn nhờ tu vi và thực lực mà còn vì cái tiên triện của bọn họ.
Đó là Đế thị nhất mạch đời đời tế luyện, tiên triện đại diện cho tín nhiệm cao nhất của bọn họ.
Tiên triện mạnh mẽ ở một trình độ nào đó không thua gì các loại Tiên bảo của Đế thị nhất mạch.
Có điều phá diệt đến hủy diệt ba mươi ba tầng trời, mệnh tứ đại Thần Vệ nhiều thăng trầm, tứ đại tiên triện cũng có các kết cục khác biệt, nhưng bây giờ, khi Đế Hư và Phương Nguyên hoàn toàn lộ ra mục đích của chính mình, Phương Nguyên cũng làm được tới bước cuối cùng.