Chương 1935: Người yếu mới cần lựa chọn (2)
Hắn lấy Đạo Nguyên Chân Giải bên trong kinh văn, luyện vào thế giới của hắn, hóa ra một phiến thần môn.
Một phiến thần môn đứng trong hư không, che trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Không phá thần môn này thì không thể tiếp cận Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
So với Hắc Ám ma tức tràn ngập ba mươi ba tầng trời thì thần môn này dù thế nào cũng không quá kiên cố.
Vì vậy Phương Nguyên cần tìm kiếm mấy tên hộ vệ, không có hộ vệ nào thích hợp hơn tứ đại Thần Vệ năm đó.
. . .
. . .
- Vù ~~~
Hai đại Thần Vệ trở về vị trí cũ, đã làm cho sức mạnh Phương Nguyên bày xuống một phiến thần môn tăng mạnh, như một ngọn đèn sáng trên hư không trong bóng đêm vô tận, tỏa ra kim quang chói mắt xé nát bóng tối vô biên, cũng bức lui Hắc Ám ma vật như thủy triều xông đến. Trong hư không, vẫn có tiếng tụng kinh như ẩn như hiện, như nước thủy triều lên xuống, khuấy động vũ trụ bốn phương, quét sạch khoảng không vô tận.
Nhưng ở nơi xa xôi hơn, có Hắc Ám ma tức mạnh mẽ hơn gào thét mà đến, sức mạnh chồng chất tích tụ uy lực mãnh liệt, muốn xông lên phá vỡ thần môn này, như một cuộc chiến nửa vời, đạo cao một thước, ma cao một trượng, cũng không ai biết kết cục cuối cùng sẽ thế nào.
Mà vào lúc này, Phương Nguyên đã đến bên cạnh Lạc Phi Linh.
Hắn nhìn Lạc Phi Linh, đáy mắt vô cùng bình tĩnh và đôn hậu, đưa tay vuốt tóc Lạc Phi Linh, thấp giọng nói:
- Lạc sư muội, từ nhỏ ngươi đã có huyết mạch đặc thù, luyện hóa Chu Tước tiên triện, vì thế muội mới có thể trấn áp chỗ hỗng một phương thiên nhân, lấy thân ngăn cản đại kiếp nạn, cũng vì muội quan trọng như vậy, nên càng gần đến đại kiếp nạn hàng lâm, muội chịu đựng áp lực cũng càng lớn, lúc sức mạnh bên trong tiên triện tiêu hao hết, cũng là lúc muội không thể nào chịu đựng được, khi đó muội sợ ta lo lắng, lấy tiên triện hóa ra Chân Linh làm bạn với ta, nói cười như trước, vẫn không muốn nói chân tướng cho ta, vì lo lắng ta biết được chân tướng, không cứu được muội nên phá huỷ đạo tâm sao?
Khóe miệng Lạc Phi Linh giật giật, tựa như không biết nên giải thích như thế nào.
Phương Nguyên nói tiếp.
- Ta sẽ không để muội rời đi lần thứ hai!
Lạc Phi Linh nhỏ giọng nói:
- Ta. . . Chúng ta đều không ở trong một thế giới.
Nghe câu nói này, Phương Nguyên ngớ ngẩn.
Sau đó hắn liền nở nụ cười, bàn tay nghiêng lật, che trên đỉnh đầu Lạc Phi Linh.
Khi bàn tay hắn giơ lên, trong lòng bàn tay đã ẩn giấu một cái tiên triện màu đỏ tươi, mờ mịt bất định, biến ảo vạn thiên.
Phương Nguyên nắm tiên triện trong lòng bàn tay, tâm thần cảm ứng, như có chút lĩnh ngộ, rồi sau đó bỗng nhiên giơ tay lên xé một cái, trong hư không tiếng ầm ầm vang vọng, mắt thường có thể thấy, trong hư không lại miễn cưỡng xuất hiện một đường kẽ nứt cực lớn.
Phía kẽ nứt còn có thể nhìn thấy một Lạc Phi Linh khác, sắc mặt nàng trắng bệch, nàng ngồi trên đám mây hóa thành ghế dài mềm mại, sau lưng là thần môn đồng tàn khuyết, bên người bày đặt những con rối, mỗi một còn đều có dáng dấp của Phương Nguyên, có con vẻ mặt thành thật, đang đọc Đạo kinh, có con vẻ mặt tái nhợt, tay nắm một thanh thiết kiếm, có con ngồi ngay ngắn trước bàn, chậm rãi thưởng thức trà. . .
Lạc Phi Linh ngơ ngác nhìn Phương Nguyên bên kia kẽ nứt, miệng há hốc đến quên nhắm lại.
Phương Nguyên nhìn nàng nói:
- Hiện tại chúng ta đã ở trong một thế giới.
. . .
. . .
Lạc Phi Linh nhìn Phương Nguyên đã lâu, tựa như muốn nói lời gì đó thật dí dỏm, nhưng không thể thốt ra được.
Qua một lát, bỗng nhiên nàng mới bật cười, đưa tay cuốn một cái, cất đi những con rối xung quanh, sau đó đưa tay ra.
Phương Nguyên chú ý, trong những con rối kia, còn có một con có dáng dấp hắn bị ngươi ta đánh sưng mặt sưng mũi, hai tay nắm thật chặt, vẻ mặt vô cùng căm ghét, cười khổ một tiếng nói:
- Ta từng có dáng vẻ bị người ta bắt nạt qua sao?
Lạc Phi Linh liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:
- Mới vừa vào Thanh Dương Tông thì huynh còn hận đời hơn cái này nhiều.
Phương Nguyên cười lắc lắc đầu, không tiếp tục nói nữa, chỉ ôm nàng, trở lại trước thần môn.
Giơ tay lên, tiên triện Chu Tước trong lòng bàn tay liền bay về phía thần môn.
Tiên quang phun trào, đạo uẩn vô tận, khi tiên triện rơi vào trên thần môn, thần môn bên trong thế giới bổn nguyên vô tận cũng bắt đầu liên tục truyền vào trên cái tiên triện này, làm cho tiên triện tàn tạ như đổ nát, dần dần bắt đầu tỏa ra sinh cơ.
Không biết ôn dưỡng bao lâu, chợt có một bóng mờ Chu Tước, từ trước cửa hiển hoá ra ngoài, bóng kia như thật như ảo, thoạt nhìn như bóng của Chu Tước nhưng mơ hồ lại có bóng của Lạc Phi Linh, hai bóng biến hóa bất định, cuối cùng bắt đầu dung hợp.
Bóng Chu Tước biến mất, bóng Lạc Phi Linh đang dần dần bắt đầu ngưng tụ.
Mà vào lúc này, sắc mặt Lạc Phi Linh cũng đang dần trở nên hòa hoãn, có chút sinh cơ.
- Lạc sư muội, từ nay về sau, muội không thể nào rời khỏi ta được.
Phương Nguyên nhìn Lạc Phi Linh, nhẹ giọng nói.
- Mệnh phù đều ở trong tay huynh, đương nhiên không thể rời đi rồi. . .
Cho đến lúc này, Lạc Phi Linh mới từ trong thế giới bị Phương Nguyên xé rách khiếp sợ tỉnh táo lại, trên người có sinh cơ, cũng có tâm tình, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Nguyên, con ngươi vội vã xoay chuyển vài vòng, bỗng nhiên bĩu môi nói: