Chương 1936: Mài kiếm một chút (1)
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi phế bỏ khí lực lớn như vậy, làm nhiều chuyện như vậy là vì cứu vớt Thiên Nguyên hay cưới lão bà?
Phương Nguyên mặt không chút cảm xúc nói:
- Người yếu mới cần lựa chọn, ta không cần!
- Còn thiếu một cái tiên triện. . .
Lạc Phi Linh và Phương Nguyên dắt tay đi vào vùng thế giới này, nhìn về phía thần môn kia.
Có ba cái tiên triện gia trì, thần môn như trở thành một đoàn mây vàng trong bóng đêm vô tận, từng tia ánh vàng đan xen vào nhau, lăn lộn, Hắc Ám ma tức liên tục dâng tới đến buộc phải lui trở lại. Hắc Ám ma tức cuồng bạo không ai địch nổi trước đó rốt cục cũng có sức mạnh đối kháng lại nó, mở ra một khoảng không cực nhỏ không có Hắc Ám ma tức chiếm lĩnh, đây là cảnh tượng trước đây chưa từng có.
Nhưng Lạc Phi Linh vẫn thấy vấn đề, nàng quay đầu nói với Phương Nguyên.
- Đã có!
Phương Nguyên nói, tay trái nhẹ nhàng mở ra.
Trong lòng bàn tay của hắn có một chùm quang hoa, tỏa ra từng tia linh huy.
Lạc Phi Linh nhìn chùm quang hoa này, cảm thấy hết sức quen thuộc.
Phương Nguyên cười nói:
- Lão nhân kia tính toán không chút sai sót, nên đã sớm đưa nó cho ta!
Nghe Phương Nguyên nói, Lạc Phi Linh nghĩ ngay đến lão Quy ngủ say bên trong Nam Hải không chịu thức dậy, lúc trước nàng và Phương Nguyên đã giúp lão Quy thức giấc, trong lúc vô tình kết làm một đoạn nhân quả, lão Quy đã từng truyền thụ cho nàng và Phương Nguyên một đoàn tiên thức, tuy nàng cũng có được nhưng vẫn không quá coi trọng, mà Phương Nguyên lại sử dụng đoàn tiên thức này, chăm chỉ nghiên cứu nó.
Một chùm quang hoa này khá giống tiên đoàn tiên thức kia.
- Nó đến thời điểm thức tỉnh rồi sao?
Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, nguyện vọng đạt thành có chút hưng phấn.
- Vẫn chưa.
Phương Nguyên cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Đến thời điểm mấu chốt nhất định sẽ thức tỉnh!
Vừa nói chuyện, pháp lực từ lòng bàn tay hắn biến hóa, dần dần làm cho chùm quang hoa kia biến trở về dáng dấp nguyên bản của nó.
Đó cũng là một cái tiên triện, so với tiên triện của mèo trắng, Giao Long và Lạc Phi Linh thì càng hoàn chỉnh hơn.
Đây là cái tiên triện duy nhất Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn thấy không bị tổn thương.
Lạc Phi Linh nhìn cái tiên triện này, trái tim đập liên hồi.
- Hiện tại không phải là thời điểm mấu chốt sao?
- Còn chưa phải.
Phương Nguyên lắc đầu:
- Thời điểm mấu chốt nhất, chính là hóa giải ma. . .
- Hiện tại dù ngươi có làm nhiều hơn cũng không cách nào hóa giải ma tức, nên vĩnh viễn không thể thắng được.
Không đợi Phương Nguyên nói xong, tiếng nói của Đế Hư trong hư không xa xôi vang lên, trong tiếng nói kia vừa phẫn nộ, vừa không cam lòng, hắn tự mình nhấc lên làn sóng ma tức vô tận, mạnh mẽ trước nay chưa từng có cuốn tới, ma tức lần này hắn cố ý phát ra, nhấc lên ma tức cường đại nhất cuốn về phía thần môn, mục đích là để thăm dò.
Hắn muốn thăm dò xem một phiến thần môn Phương Nguyên tạo nên có vững chắc hay không.
- Ngươi nói rất đúng!
Phương Nguyên nghe Đế Hư nói lại tán thành một cách kỳ lạ.
Hắn bình tĩnh quay người đi, tay trái khẽ giương lên, cái tiên triện cuối cùng liền bay về phía thần môn.
Trong khoảnh khắc ấy, kim quang trên thần môn vô cùng chói lọi, như ánh mặt trời tỏa sáng.
Hắc Ám ma tức vô tận vọt tới trước mặt, lại bị kim quang chói lọi xé nát, tan vỡ như băng tuyết gặp phải núi lửa.
Trong vùng kim quang rực rỡ này, thân hình Phương Nguyên hiện lên cực kỳ cao lớn.
Hắn đứng trước cửa, mắt lạnh nhìn Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Mấu chốt thật sự ở chỗ hóa giải ma tức, cho dù ta cũng không cách nào hóa giải ma tức, chỉ tạm thời ngăn cản, nhưng ngoại trừ hóa giải ma tức, ít nhất còn có một việc ta có thể thử xem. . .
Thân hình hắn bỗng nhiên vọt vào trong ma tức vô tận, tiếng nói ổn định như trước.
- Đó chính là giết ngươi trước.
Tiếng nói chưa rơi dứt, thân hình hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Trong Hắc Ám ma tức vô tận có thể nhìn thấy một tia hoa ngân xuất hiện, góc nhọn ẩn hiện xông thẳng về nơi nào đó.
Thân hình của Đế Hư như có mặt khắp nơi.
Bất cứ nơi nào có Hắc Ám ma tức nơi đó hắn có thể ẩn thân.
Nhưng trong khoảnh khắc, tia hoa ngân kia vọt tới bùng nổ ra thần uy vô tận.
Ầm!
Chân thân của Đế Hư vừa vặn bị vết cắt này chỉ vào, lấy năng lực thiên biến vạn hóa như Thiên Ma của hắn, vào lúc này cũng không kịp tránh né, nhanh chóng bị đòn đánh này ép đi ra, vừa kinh sợ vừa tức giận, hai tay giơ lên cao, ma tức vô cùng kích động, như một tấm khiên cực lớn xoay tròn không ngớt, khiến những ngôi sao quanh hắn đều xoay tròn.
Cuối tia hoa ngân này, mặt Phương Nguyên không hề cảm xúc, một quyền đánh xuống.
Cú đấm này ẩn giấu đạo uẩn vô hình, ám hợp thiên địa đại đạo.
Chỉ một quyền đơn giản đã thể hiện sức mạnh đỉnh cao mà con người có thể đạt được.
Rầm!
Cú đấm này đánh vào tấm khiên trước người Đế Hư, cú đánh trực diện khiến tấm khiên vỡ nát, đồng thời xuất hiện vô số ngôi sao, ma tức cuồn cuộn như bị ma long khuấy động, bùng nổ ra gió xoáy vô tận, lay động chạy về khắp mọi nơi.
- Ngươi. . .
Đế Hư làm là sinh linh Hồng Mông đầu tiên xưa nay chưa từng gặp qua đối thủ.
Dù nhiều lần gặp khó khăn hắn vẫn tấn công về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên bị ép phải phòng thủ.
Nhưng lần này lại khác, Phương Nguyên chủ động tấn công hắn.