Chương 1937: Mài kiếm một chút (2)
Cảnh tượng này khiến hắn vô cùng hoảng sợ, thậm chí có chút uất ức.
- Sinh linh ngu ngốc, sao dám hung hăng ngang ngược như vậy?
Ngay lập tức thân hình hắn lập tức lùi ra xa mấy vạn dặm mới ngừng lại, trong lòng bực bội, lớn tiếng rống to.
Cùng lúc đó, bên cạnh hắn tiên quang lay động, tế lên hai đại Tiên bảo.
Hai đại tiên bảo Vô Uyên Khổ Hải và Thái Sơ Cổ Thụ đồng thời gia trì trên người hắn, làm cho khí cơ trên người hắn tăng vọt, cộng với một loại ma tức tinh túy nào đó từ Hắc Ám ma tức xung quanh không ngừng hút vào trong người hắn, khiến cả người hắn như biến thành một thế giới hoàn vũ duy nhất, dường như cũng trở thành hạt nhân của Hắc Ám ma tức hiện hữu.
Loại sức mạnh này, hầu như đã vượt qua cực hạn vốn có.
Nói cách khác, một mình hắn bây giờ đại biểu cho một bộ tộc.
Hiện tại tất cả sức mạnh đều ngưng tụ một chỗ, đâm thủng thiên địa trong gầm trời này, trấn áp về phía Phương Nguyên.
- Thiên địa đều nắm chắc, ta tự thành Huyền Hoàng!
Mà đối mặt với sức mạnh siêu thoát kia, lúc này Phương Nguyên cắn chặt hàm răng.
Khi hắn tâm niệm, bên trong đất trời đều là tiếng nói của hắn.
Đó cũng không phải là hắn lên tiếng nói chuyện, mà bởi vì thần thức của hắn quá mạnh, rung động hư không tạo thành một loại tiếng nói.
Khi âm thanh này vang lên, tay áo lớn vẫy một cái, Huyền Hoàng khí bên người cuồn cuộn không dứt.
Huyền Hoàng khí vô tận, từng tầng chồng chất lên nhau, như một thế giới hư ảo.
Giống như ba mươi ba tầng trời!
Nhưng không phải ba mươi ba tầng trời rách nát hoang vu như hiện tại.
Huyền Hoàng khí diễn hóa ra thế giới, đó là một nơi sinh cơ bừng bừng, cao nhân vô số, thế giới có đạo thống và đạo uẩn, vô cùng phồn hoa, uy trấn trong vùng trời, có thể nói là ba mươi ba tầng trời duy nhất trong vũ trụ, không ai địch nổi.
Một loại nguyện cảnh như vậy hiện ra.
Mà tu vi của Phương Nguyên cũng có khả năng đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Trước đó, hắn một thân một mình, ngồi xếp bằng trong hư không, nghịch đẩy ba mươi ba tầng trời, từ lâu không biết thôi diễn ra bao nhiêu thiên số, bây giờ những thiên số này đều hóa vào tu luyện Huyền Hoàng nhất mạch, biến ảo ba mươi ba tầng trời phồn hoa, đây đã từng là Nhân tộc văn minh đỉnh phong, cũng đại diện cho thời điểm Nhân tộc cường đại nhất, hơn nữa là đại diện cho đạo tâm cường đại của Phương Nguyên.
- Ngươi là sinh linh đầu tiên sinh ra trong bóng tối, ta cũng là người mạnh nhất Nhân tộc.
Thân hình Phương Nguyên ở trước ba mươi ba tầng trời do Huyền Hoàng khí hóa thành, lẳng lặng nhìn Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ ngươi có ma tức vô tận, ta có thần quan bất động, ngươi không lấy được Lục Đạo Luân Hồi đại trận, ta cũng không đánh lùi được ma tức, trở thành cục diện bế tắc, đã như vậy, chẳng bằng chúng ta đều bỏ qua ngoại lực, đường đường chính chính chiến đấu một trận, thế nào?
- Chỉ dựa vào ngươi?
Nghe Phương Nguyên nói, Đế Hư vô cùng tức giận, gằn giọng mà nói.
- Không phải dựa vào ta, mà bản lĩnh của ta.
Phương Nguyên bình tĩnh nói, sau đó đột nhiên bước ra một bước, hồng triều bên người tăng vọt, ầm ầm mà ra.
Nói thì nói vậy nhưng hắn không có dự định cho Đế Hư cơ hội lựa chọn, trực tiếp ra tay, thân hình nhanh chóng tự do qua lại trong hư không, dù là võ pháp, thần thông, pháp tắc hay sức mạnh thiên địa, vào lúc này dường như cũng không phân biệt, giơ tay nhấc chân đều là ám hợp đại đạo, vị trí đến, là thần thông tinh diệu, thích làm gì thì làm, ám hợp đại đạo vô tận.
Đế Hư bây giờ ẩn chân thân trong Hắc Ám ma tức, biến hóa vô cùng, Phương Nguyên bây giờ ở khắp mọi nơi, lần này hai người giao thủ, tấn công và phòng thủ đã nghịch chuyển, lúc đầu Đế Hư là người tấn công, bây giờ thành người chịu đòn.
Đến cảnh giới bọn họ cỡ này, các loại phép thuật thần thông, võ pháp đạo pháp, hầu như đều không có tác dụng, bởi vì hai bên đều triển khai biến hóa cùng cực, không có kẽ hở, vì thế đại chiến này vốn chính là gốc gác và khí phách cuộc tranh tài. . .
Một người là sinh linh Hồng Mông sơ khai, một người là Nhân tộc văn minh đỉnh phong.
Gốc gác của mỗi người lúc này cũng khó phân thắng bại.
- Cho dù thần thông của ngươi tinh diệu, cũng thất bại như trước.
Một trận đại chiến trải qua mấy ngày, Đế Hư vẫn đang đợi.
Hắn chờ đợi thời khắc pháp lực Phương Nguyên tiêu hao sạch sẽ.
Hắn và Phương Nguyên ngang tài ngang sức, rất khó phân ra thắng bại, mà hắn sai khiến những Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông đến giúp đỡ, cũng không có ý nghĩa, bởi vì như vậy, rất nhanh Phương Nguyên sẽ thể trốn vào trong thần quan, tránh né không chiến, vì thế hắn đành phải dựa vào sức mạnh của bản thân, đường đường chính chính đánh tan Phương Nguyên cướp đoạt thần quan.
Nhưng không nghĩ một trận đại chiến kéo dài mấy ngày, pháp lực của Phương Nguyên vẫn quá dồi dào.
Cảnh này khiến trong lòng hắn bất an, rốt cục cũng không kiềm chế nổi.
Hắn âm thầm cắn chặt hàm răng!
- Quan Thiên Kính, đãng nghịch bình loạn!
Một tiếng gầm thét vang lên, hai tay Đế Hư rung rộng, kích động một tia kính quang.
Mà bây giờ, cách vùng thiên địa phá diệt cực xa, có một thiên gọi là Thái Hoàng Thiên.
Thái Hoàng Thiên có Tiên Đế Cung, bây giờ vẫn là một vùng tiên phong gồ lên, gió thổi phất phơ, Đế Hư gầm thét một tiếng, kích động thần vật nào đó của vùng thế giới này.