Chương 1938: Người kia nở nụ cười (1)
Trong Tiên Đế Cung, bỗng nhiên tạo nên từng tầng tiên hoa, rồi sau đó tử khí vô tận tụ lại thành mây, ở trong đám mây kia có một phương bảo kính ngăn cách biển mây, bay lên giữa không trung, xoay chuyển ba lần, chụp định một phương.
- Vèo!
Trên mặt kính, bắt đầu có đạo uẩn ngưng tụ, tích trữ sức mạnh vô tận.
Toàn bộ Thái Hoàng Thiên tử khí mờ mịt, lúc này tiến vào bảo kính giống như cá voi hút nước.
Đợi đến khi bảo kính tích trữ sức mạnh đạt đến đỉnh điểm, bỗng nhiên mặt kính mới xuất hiện biến hóa.
Tiếng ầm ầm vang lên, một tia kính quang phá không mà đi.
Phảng phất là một kiếm, trực tiếp xuyên thấu thiên địa vô tận, chỉ về một phương.
Loại sức mạnh này vượt qua pháp tắc và thiên địa!
Đây vốn là sức mạnh Thiên Khiển.
- Hả?
Đang ác chiến với Đế Hư, lúc này bỗng nhiên Phương Nguyên ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn về phía Thái Hoàng Thiên, cảm nhận được một loại sức mạnh và ý cảnh tuyệt diệt nào đó.
- Rốt cuộc ngươi vẫn không nhịn được!
Phương Nguyên nhìn Đế Hư mà nói.
Hắn có thể đoán được đây là sức mạnh gì.
Khi hắn vừa tiến vào đại Tiên giới thì suýt nữa chết dưới loại sức mạnh này, đó là sức mạnh Thiên Khiển.
Loại sức mạnh này đã từng hủy diệt chúng tu Côn Luân Sơn, lại xóa đi sự tồn tại của Thiên Nguyên Kiếm Si.
Đây là sức mạnh mạnh mẽ nhất mà Đế Hư nắm giữ, cũng là sức mạnh mạnh nhất lúc trước bộ tộc Tiên đế lưu lại, có điều tuy Quan Thiên Kính mạnh, nhưng cũng khó có thể nắm giữ, vì thế dù là Đế Hư, cũng sẽ không dễ dàng triển khai sức mạnh này.
Mà bây giờ, đánh mãi không xong, rốt cuộc Đế Hư vẫn lựa chọn vận dụng này cỗ sức mạnh này.
- Ngươi một mực chờ đợi vận dụng sức mạnh Thiên Khiển, ta cũng chờ đợi!
Dù cảm nhận được sức mạnh đột phá thiên địa vô tận mà đến, vào lúc này Phương Nguyên lại cực kỳ bình tĩnh.
- Kiếm mạnh nhất phải đợi đối thủ mạnh nhất để mài giũa.
Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên Phương Nguyên thu tay lại, không lui về trong thần quan, mà lùi ra ngoài hư không mấy trăm dặm, đứng vững thân hình, tay phải bốc lên kiếm chỉ, điểm giữa mi tâm hắn, bên cạnh hắn, liền có Huyền Hoàng khí vô tận rút đi, như tản vào hư không, cả người hắn trở nên cô độc lạc lõng, mất đi tất cả phòng ngự, như tảng đá ngủ yên.
Trong thời khắc tịch diệt, lại có một luồng ánh kiếm hiện ra.
Đó là một luồng kiếm quang lóa mắt.
Trong một chốc ánh kiếm này xuất hiện, sinh linh Hồng Mông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía này.
Dáng dấp của hắn là chột một mắt, thọt một chân, khuôn mặt thanh tú, từ trước đến giờ trầm mặc, hắn có trí nhớ của người Thiên Nguyên, nhưng cũng chẳng biết vì sao, trước sau khác xa những sinh linh Hồng Mông khác, những sinh linh Hồng Mông bình thường sẽ giả trang thành một tu sĩ Thiên Nguyên nào đó, mỗi động tác đều tuyệt vời, chỉ có hắn dù có làm gì cũng khác xa người lúc đầu.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy một kiếm này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hắn ngơ ngác nhìn một kiếm kia, giống như một người nghĩ đến những chuyện cũ đã qua, không thể động đậy.
- Tiền bối, ta đến thử kiếm thay ngươi.
Đúng lúc này, trong lòng Phương Nguyên thầm nói, sau đó ngẩng đầu lên.
Người đã từng mang một kiếm này tới người trong thiên hạ sớm đã không còn.
Người kia đã từng tiếp nhận sức mạnh của Thiên Khiển trong tình huống không công bằng, rồi sau đó tiêu vong.
Nói vậy trong lòng hắn cũng rất không cam lòng.
Vì thế Phương Nguyên dự định thay hắn chém ra một kiếm, mài kiếm một chút.
- Xèo. . .
Luồng ánh kiếm bên người Phương Nguyên ngưng tụ đến cực điểm, cũng óng ánh tới cực điểm, nơi xa trong hư không, cũng có một tia kính quang xuyên phá hư không vọt tới.
Tia kính quang kia cường đại không thể hình dung, chỗ nó đi qua tất cả mọi thứ đều bị xuyên thủng.
Đó là một loại sức mạnh tịch diệt đến cùng cực, có thể biến mất tất cả pháp tắc, thậm chí dẫn theo một loại sức mạnh sâu xa, làm cho người ta cảm giác được một tia kính quang này nhất định muốn tuyệt diệt tất cả.
Một tia kính quang đã xuyên qua không biết bao nhiêu thế giới mà đến, sức mạnh lại càng ngưng tụ, phảng phất như có thể trực tiếp xuyên thủng ba mươi ba tầng trời, xóa bỏ tất cả các trở ngại trước mặt nó, kể cả sau khi làm chậm lại vô số lần, có thể nhìn thấy trước kính quang có vô số nham thạch và tàn tích, khi kính quang chạm vào liền bị chôn vùi, hóa thành một vùng hư vô.
Trong thời khắc nguy cấp, kính quang đến trước người Phương Nguyên.
Muốn tránh cũng không thể tránh khỏi.
Bị kính quang này chỉ vào, thân thể như bị đóng băng.
Lên tới bích lạc xuống dưới hoàng tuyền, đi tới nơi nào, cũng không thể tránh được kính quang chỉ vào.
Sau đó, Phương Nguyên đón nhận một luồng ánh kiếm, mày lạnh hạ xuống.
Một đạo Tâm Ý Kiếm bên cạnh hắn mềm mại lóe lên, trực tiếp xông thẳng về phía tia kính quang kia.
Giống như sao chổi va chạm vào cột ánh sáng.
Trong lúc hư không đột nhiên trở nên yên tĩnh, rất nhanh hư không vô tận sụp xuống, tất cả mảnh vỡ ngôi sao, pháp tắc thế giới tan vỡ, thậm chí Hắc Ám ma vật và Thiên Ma vô tận đều bị sức mạnh sụp xuống này hấp dẫn tiến vào, trong khoảnh khắc đó, bị nén đến vặn vẹo, tan ra thành quả cầu, tiếp đó sức mạnh trung tâm Hồng Hoang vô cùng vô tận nổ tung, xông ra bốn hướng.
Như pháo hoa cực lớn, tỏa ra ma tức vô tận.
Nơi pháo hoa đảo qua đều hủy diệt hết thẩy.
Dù là Đế Hư hay những người khác, lúc này pháo hoa đều chiếu sáng cả khuôn mặt.