Chương 1939: Người kia nở nụ cười (2)
Thời gian như đọng lại, có vô số ánh mắt nhìn về phía pháo hoa.
Đế Hư cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn về phía pháo hoa tỏa ra, rất nhanh sắc mặt thay đổi.
Hắn muốn xem cảnh tượng Phương Nguyên bị kính quang chôn vùi.
Nhưng hắn nhìn thấy là cảnh tượng Phương Nguyên cắn chặt răng, điều khiển một luồng ánh kiếm chặn kính quang lại, hắn nhìn thấy thời khắc nguy cấp Phương Nguyên phất tay, một tia Tâm Ý kiếm quang, trực tiếp chặt đứt một tia xuyên qua thế giới mà đến, sau đó, ngưng trệ một lát, một luồng ánh kiếm này bỗng nhiên đi ngược dòng nước, miễn cưỡng chia một tia kính quang làm hai nửa, chém về phía trời xa.
- Khách, khách.
Kính quang như biến thành thực chất, mơ hồ có thể nghe được âm thanh phá nát.
Một luồng ánh kiếm trực tiếp men theo kính quang mà đi, trong nháy mắt đã bay ra thế giới xa vô cùng.
Bỗng nhiên Đế Hư ý thức được vấn đề, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Nhưng vào lúc này, ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng, chỉ vội xoay người nhìn về phía Thái Hoàng Thiên.
Thái Hoàng Thiên trong Tiên Đế Cung với Tiên khí mờ mịt, bảo kính cao cao treo trên đỉnh Đế Cung, kính quang đã bắt đầu trở nên suy kiệt, bởi vì sức mạnh ẩn chứa bên trong bảo kính đã tiêu hao quá nhiều. Nhưng ngay vào lúc này, theo phía kính quang bắn ra xa, chợt có một luồng ánh kiếm bay tới, ven đường đến hoàn toàn đánh vỡ kính quang, rồi sau đó một đường bay tới, dần dần áp sát bảo kính. . .
- Ngươi. . . Ngươi dám. . .
Tiếng nói Đế Hư chợt vang lên, mang theo sợ hãi và phẫn nộ vô cùng.
Nhưng không chờ hắn nói xong, dư âm một luồng ánh kiếm đã trực tiếp chém trên bảo kính.
- Phập.
Đột nhiên trên mặt kính trơn như nước xuất hiện vết nứt.
Kiếm quang biến mất, trời đất lại trở nên yên tĩnh.
Bên trên mặt bảo kính, bắt đầu từ vết nứt đó, có càng nhiều vết nứt kéo dài ra, giống như những chuối hạt, theo những vết nứt này xuất hiện, ánh sáng bảo kính dần dần trở nên càng ảm đạm, như đôi mắt của một người sắp chết.
- Ầm.
Qua một lúc lâu, vết nứt trên bảo kính đạt đến cực hạn, một tiếng nổ ầm vang, chia năm xẻ bảy.
Tiên khí quanh quẩn Thái Hoàng Thiên, đột nhiên một trận gió kéo mây tới, che khuất tất cả ánh sáng.
Bảo kính vỡ tan khiến không gian trở nên hiu quạnh.
Xung quanh rơi vào yên lặng với tốc độ cực nhanh, chỉ còn sự ảm đạm.
Đế Hư cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt ẩn chứa đầy sự phẫn nộ và tuyệt vọng.
Không chỉ có hắn mà lúc này tất cả sinh linh Hồng Mông cũng đều cảm giác được một loại sợ hãi tột cùng.
Quan Thiên Kính. . .
. . . Lại bị chém phá dễ dàng như vậy sao?
Đây cũng là đồ vật bọn họ dùng để giám sát thiên hạ, là bảo vật để bọn họ quét sạch tất cả uy hiếp, sao lại có kết quả này.
. . . Làm sao có thể?
Loại thần thông gì có thể đạt đến uy lực như vậy?
Loại sức mạnh gì có thể chém nát Quan Thiên Kính?
. . .
. . .
- Tiền bối, kiếm của người quả nhiên rất mạnh!
Mà vào lúc này, Phương Nguyên cũng đang thở hổn hển.
Chém ra một kiếm hắn cũng tiêu hao quá nhiều thể lực, không thể hình dung nổi.
Dù sao hắn cũng không bằng Thanh Dương Kiếm Si, đó là một quái vật, có thể liên tục chém ra Tâm Ý Kiếm không ngừng, mà Phương Nguyên, dù tu vi cao thâm đến đâu, sức lực mạnh mẽ đến đâu, vận dụng Tâm Ý Kiếm cũng chỉ là kiếm mạnh nhất, hơn nữa sau khi chém ra một kiếm thân thể uể oải vô tận, cần thời gian tương đối dài an dưỡng mới có thể khôi phục như cũ. . .
Đối mặt sức mạnh Thiên Khiển, hắn chém ra một kiếm này.
Hiệu quả một kiếm này ngoài dự liệu của đối thủ, cũng làm cho hắn rất hài lòng.
Nhưng hắn tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Vào lúc này, áo bào xanh quanh người hắn có chút mờ nhạt, sắc mặt cũng có chút ảm đạm.
- Ngươi hủy Quan Thiên Kính của ta, ta muốn ngươi chôn cùng!
Tiếng của Đế Hư vang lên cách đó không xa, ma tức mênh mông cuồn cuộn như cuồng triều bị Đế Hư cuốn tới. Có thể nhìn thấy trong ma tức, vẻ mặt phẫn nộ của Đế Hư như ẩn như hiện, thần niệm rung động ma tức xung quanh, tỏa ra từng luồng thực chất giống như tiếng nói, giống như chú ngữ đến từ viễn cổ chấn động lòng người, thần hồn như muốn bay ra ngoài.
- Rốt cục cũng đến lúc ngươi tiêu hao tất cả pháp lực.
- Dù tu vi của ngươi thông thiên thì đã làm sao, đây là sân nhà của ta, thế giới của ta. . .
- Không còn pháp lực, ta xem ngươi làm sao đấu lại ta?
- . . .
- . . .
Với thế giới này, ma tức bên cạnh hắn tỏa ra sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, nuốt chửng cả Phương Nguyên.
Đòn đánh này, hắn vốn chờ đợi đã lâu.
Bắt đầu từ sớm, hắn biết bản thân tranh đấu với Phương Nguyên rất khó phân thắng bại trên thần thông và pháp thuật, bởi vì bọn họ một người là sinh linh Hồng Mông trời sinh, một người là Nhân tộc văn minh đỉnh phong, nói đơn giản bọn họ đều tiếp cận đại đạo, vì thế thần thông pháp thuật của bọn họ hầu như không có kẽ hở. Cuộc đại chiến cứ như vậy, hoặc là chiến đấu mấy trăm năm, chờ đối phương tâm chí không đủ, lộ ra một kẽ hở nào đó, hoặc là, cũng chỉ có thể đánh đến khi sức mạnh tiêu hao hết, đánh đến từng gốc gác sức mạnh.
Phương Nguyên rất mạnh, gốc gác cũng rất sâu.
Nhưng cuối cùng hắn cũng là người tiêu hao hết trước tiên.
Bởi vì nơi này là ba mươi ba tầng trời bị phá diệt, xung quanh đều có ma tức vô tận.