Chương 1940: Vĩnh Trấn Thiên Nhân Quan (1)
Những ma tức này đối với hắn là pháp lực thượng thừa nhất, nhưng đối với Phương Nguyên lại là ma tức.
Vì thế Phương Nguyên phải thua.
Tuy rằng một kiếm này Phương Nguyên chém phá Quan Thiên Kính, nhưng hắn cũng đã hao hết sức mạnh.
Tuy rằng Đế Hư đau lòng, nhưng cũng cảm thấy bản thân đã chờ được cơ hội tốt.
. . .
. . .
Ma tức cuồn cuộn, bao trùm lấy Phương Nguyên đang vô cùng uể oải.
Trong ngoài thần môn, mèo trắng, Thanh Long, Lạc Phi Linh, thậm chí Lữ Tâm Dao đang ẩn núp nhìn thấy một màn này, đều kinh sợ mở lớn hai mắt. Đã đến một bước này, dù tu vi các nàng không đủ, cũng nhìn ra vấn đề.
Bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu. . .
Lá bài tẩy hai bên đã lấy ra hết, tiềm lực tiêu hao hết, đối mặt với sức mạnh lớn như vậy làm sao đấu lại?
- Không có pháp lực sao?
Nhưng cũng ngay vào lúc này, tiếng Phương Nguyên chậm rãi vang lên.
Hắn nhìn Đế Hư điên cuồng vọt tới, đáy mắt lóe qua sắc thái kiên nghị.
Cùng lúc đó, hắn cũng đã sớm có một quyết định khác, đang chờ được thực hiện.
Hiện tại, thoạt nhìn hắn đã tiêu hao sạch pháp lực, đột nhiên hai tay giơ lên, trước ngực niết pháp ấn, rồi sau đó Huyền Hoàng khí phía sau hắn còn sót lại, vào lúc này hình thành vòng xoáy, vòng xoáy này bắt đầu điên cuồng xoay tròn, lượn một vòng liền có Hắc Ám ma tức vô tận bị dẫn vào trong nước xoáy, làm vòng xoáy này trở nên càng lúc càng lớn.
- Ngươi. . .
Thấy cảnh ấy, Đế Hư vô cùng kinh ngạc, con ngươi mở thật lớn.
Hắn thật sự không hiểu, đây là Hắc Ám ma tức, làm sao Phương Nguyên dám trực tiếp dẫn vào trong cơ thể?
Cảm giác kinh ngạc làm cho hắn hoảng sợ.
Chỉ làm như vậy, bỗng nhiên một thân khí cơ của Phương Nguyên tăng vọt, vô cùng quỷ dị.
Phương Nguyễn dẫn Hắc Ám ma tức vô tận vào trong cơ thể, lúc đó cả người cũng biến hóa cực kỳ khủng bố, thanh khí quanh người hắn lẫn lộn một vài màu sắc quỷ dị, ngay cả áo bào xanh trên người cũng như bị bóng đen che kín.
- Chuyển sinh?
Xa xa, sinh linh bên trong thần môn, còn có Lữ Tâm Dao trốn trong bóng tối quan sát trận đại chiến đều kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ đều khó có thể tin nhìn Phương Nguyên.
Mái tóc màu đen của Phương Nguyên đã biến thành màu đỏ như máu vô cùng quỷ dị.
Ai có thể nghĩ tới, Phương Nguyên lại chủ động dẫn Hắc Ám ma tức thực hiện chuyển sinh?
- Ngã tự nhất khỏa tâm bất biến, sinh vu U Minh dã thị tiên.
Mà trong lúc vô số người kinh ngạc, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, nhẹ nhàng ngâm tụng.
Bây giờ trên người hắn là một thân ma tức, cực kỳ quỷ dị, nhưng tiếng nói lại vô cùng bình tĩnh, đặc biệt là đôi mắt, thư thái vô cùng, bên người như có như không tiếng tụng kinh, những kinh văn đó, đều là nội dung bên trong Đạo Nguyên Chân Giải, đều là đạo lý, sức mạnh này bảo vệ đạo tâm của hắn.
Trong tiếng nói, Phương Nguyên chậm rãi xoay người, ma tức xung quanh bị hắn khuấy động.
Sau đó hắn nhìn Đế Hư, chỉ cươi cười.
Nụ cười này vô cùng tà dị, nhưng cũng vô cùng tự tin.
Ngươi cũng hóa thành sinh linh Hắc Ám?
Đế Hư nhìn ý cười sâu không lường được của Phương Nguyên, trong lòng nhảy dựng lên.
Tình cảnh trước mắt xuất hiện ngoài dự liệu của hắn, thân là Nhân tộc một lòng nghĩ muốn bảo hộ cổ Thiên Nguyên, bản thân vốn là đối địch với sinh linh, sao bỗng nhiên Phương Nguyên từ bỏ đạo thân chuyển sinh thành dáng dấp như vậy? Điều quan trọng là, nếu hắn đã chuyển sinh thành dáng dấp như vậy, cũng đâu có khác gì những sinh linh Hồng Mông, bọn họ có còn xem là kẻ thù không?
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mang theo sức mạnh cuồng bạo kéo tới.
Ma tức như sóng, từng tầng từng tầng, liên tiếp nghiền ép về phía Phương Nguyên.
- Ta đang ở bóng tối, tâm hướng về đại đạo!
Phương Nguyên đón nhận ma tức Đế Hư, hắn nhẹ nhàng ngâm tụng, nói ra một câu.
Cùng lúc đó, bàn tay hắn vung lên.
Xoẹt!
Ma tức xung quanh cuồn cuộn, lúc này cũng bị khuấy động, như sóng lớn, đánh thẳng hướng về phía Đế Hư.
Trước đây Đế Hư mang biển gào mà đấu một người, bây giờ hai người cùng ở trong biển gào, mang theo sóng gió công kích.
Đế Hư giao thủ một lúc với Phương Nguyên, lập tức cảm giác có chút không đúng, trong lòng vô cùng tức giận, bản thân hắn nắm giữ ma tức cao hơn Phương Nguyên rất nhiều, dù sao hắn là sinh linh được sinh ra trong ma tức, Phương Nguyên chỉ chuyển sinh mà thôi, nhưng Phương Nguyên trải qua lần chuyển sinh này cũng khác biệt trước đó rất lớn, giống như cá cách nước, được trở lại biển rộng.
Song chưởng va chạm, Đế Hư tức giận vô cùng, gợi ra ma tức cuồn cuộn như biển.
Nhưng mãi đến khi ma tức vô tận tản đi, hắn mới phát hiện, Phương Nguyên vẫn cứ đứng ở nơi đó, không lùi một bước.
Thậm chí sau lưng hắn, một cơn lốc xoáy vẫn đang xoay tròn, nuốt chửng khá nhiều ma tức, mà cùng lúc đó, trên người hắn ma ý cũng càng ngày càng nặng, như một ngọn núi lớn đang không ngừng tăng trưởng, trở nên vô cùng to lớn, vô cùng đáng sợ.
- Một lần nuốt chửng nhiều ma tức như vậy, vì sao còn có thể. . .
Trong lòng Đế Hư vừa giận vừa sợ, không thể hiểu nổi.
Phương Nguyên nắm giữ phương pháp ma tức, cũng giống như hắn, hắn có thể nắm giữ ma tức bên người, thậm chí còn có thể hút ra một phần tinh túy trong đó, hóa thành đạo uẩn mà tồn tại, nhưng Phương Nguyên lại nhét những ma tức này vào trong cơ thể, trở thành pháp lực của hắn, vấn đề ở chỗ, ma tức có thể xâm nhiễm vào vạn vật, vì sao Phương Nguyên lại không bị ảnh hưởng tâm thần.