Chương 1942: Ta không cam lòng
Mà trong phút chốc khí tức này xuất hiện, nhanh chóng ngưng tụ, như phong như trụ nghiền ép về phía trước.
Nơi đi qua, hư không trực tiếp bị loại sức mạnh này làm cho tan rã.
- Ta nói rồi, ngươi là hài tử sinh ra trong ma tức.
Đón nhận ma tức kia, tiếng nói của Phương Nguyên vang lên, mang theo một chút khinh bỉ:
- Còn ta là cự nhân đứng ở Nhân tộc văn minh đỉnh phong.
Thần thức hai người bọn họ rung động phát ra tiếng nói, nên cũng không tốn nhiều thời gian.
Mà những câu nói này đưa vào trong thức hải của đối phương, một kiếm và ma tức cũng đã gặp gỡ.
Tiếng nổ ầm vang lên, trong thiên địa tràn ngập loạn lưu cuồn cuộn.
- Ta không cam lòng. . .
Tiếng nói của Đế Hư vang vọng mang theo sự bi phẫn, tức giận.
Mà vào đúng lúc này, ánh mắt Phương Nguyên cực kỳ bình tĩnh, không buồn cũng chẳng vui.
Hắn chém ra một kiếm, tà đến cực điểm cũng chính tới cực điểm, dường như sức mạnh tà dị của một đấm kia tiếp cận đại đạo, trong phút chốc va chạm với Hắc Ám ma tức từ trong cơ thể Đế Hư vọt ra, sức mạnh một kiếm này đã cuốn ra phong mang gào thét vô tận, đan dệt với loạn lưu trong hư không, cắn giết hết thẩy ma tức từ trong cơ thể Đế Hư vọt ra.
Hư không mênh mông cuồn cuộn và ma tức vô tận như bỗng nhiên mất đi sinh mệnh lực.
Như sóng dữ ngập trời trong biển rộng bỗng nhiên dẹp yên tất cả cuộn sóng.
Ma tức vô tận đều bình phục, những ma vật cuồng bạo như lập tức mất đi người tâm phúc.
Có rất nhiều ma vật đang điên cuồng tấn công đến trước thần môn, lập tức liền choáng váng, mê man nhìn xung quanh.
- Ta đế. . .
Có rất nhiều sinh linh hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn lúc này cũng thất thanh kêu lớn.
Những kẻ càn rỡ bá đạo như bọn họ cũng cảm nhận được sự hoảng sợ khó có thể tin được.
Mà mấy người bên trong thần môn như mèo trắng, Giao Long, Lạc Phi Linh vội vã ngẩng đầu nhìn lên.
Vào lúc này, Phương Nguyên chỉ chậm rãi chắp tay, đặt kiếm ở sau lưng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn trong bóng đêm vô tận, trên mặt cũng không hiện rõ vui buồn.
. . .
. . .
- Ta. . . Thật không cam lòng.
Một nơi cách Phương Nguyên khá xa, trầm mặc rất lâu bỗng nhiên có tiếng nói vô cùng suy yếu vang lên.
Lọt vào tai mọi người cảm thấy tiếng nói này vô cùng quỷ dị, thậm chí có chút sợ hãi.
Bởi vì đây là tiếng nói của Đế Hư.
- Quả nhiên một kiếm này không giết được ngươi!
Phương Nguyên cũng không thấy bất ngờ, nhẹ nhàng nói:
- Sinh linh Hồng Mông trời sinh, vẫn còn có chút bản lĩnh!
- Ngươi thật sự không giết được ta!
Tuy tiếng nói của Đế Hư suy yếu, nhưng cũng âm trầm.
- Ta sinh ra từ Hồng Mông, Hồng Mông một ngày bất diệt, ta một ngày không chết, không chỉ là không chết, ta còn có thể trở nên cường đại hơn, dù gì ta vẫn sẽ trưởng thành, trở thành một vị thần chân chính, thống lĩnh bầu trời, nghênh tiếp kỷ nguyên mới. Hôm nay ngươi tổn thương ta, cũng chỉ làm hoãn bước tiến của ta, nhưng có ngày ta vẫn sẽ trưởng thành đến mức ngươi không địch lại, ta sẽ điểm hóa ra nhiều sinh linh Hồng Mông, ta sẽ dẫn đại quân mà đến, lấy lại những thứ vốn thuộc về chúng ta.
- Ngươi, vẫn không ngăn được chúng ta!
Lời nói nghe ra rất điên cuồng, nhưng cũng rất bình tĩnh, như một sự thật được thuật lại.
- Ta biết điều ngươi nói là sự thật.
Phương Nguyên nghe những lời này, lại gật đầu, không phản bác.
Sau đó hắn lại nhìn về phía ma tức ở phía xa, chậm rãi quay người sang, nhấc chân bước tới thần môn, nơi hắn đi qua, tất cả ma vật giống như bị kiếm ý vô tận của hắn bao phủ, khoảnh khắc chia năm xẻ bảy. Vào lúc này, những sinh linh Hồng Mông và Thiên Ma dường như cũng cảm nhận được hắn, trong lòng vô cùng sợ hãi, tranh nhau trốn chạy.
Phương Nguyên đi tới dưới thần môn, chậm rãi đứng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bóng đêm vô tận trước mắt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
- Ta biết ngươi sẽ không ngừng trưởng thành, mạnh mẽ lên từng ngày, ta cũng biết ma tức chưa diệt trừ cũng không có cách nào chém chết được ngươi.
Tiếng nói hắn vô cùng bình tĩnh, áo bào xanh trên người bao phủ bởi màu đen quỷ dị.
- Ta cũng biết, chỉ cần ở trong ba mươi ba tầng trời, ngươi có thể điểm hóa vô số sinh linh Hồng Mông, dẫn dắt đại quân ma vật đột kích. . .
- Thế nhưng, đều vô dụng!
Phương Nguyên dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp.
- Một ngày ta còn ở đây, ngươi sẽ không phá được thần quan!
Bỗng nhiên hắn xoay người, giơ tay viết lên thần môn ba chữ "Thiên Nhân quan".
- Thắng bại không do ta mà ở Thiên Nguyên!
Phương Nguyên xoay người lại, giương mắt nhìn bóng tối vô tận, nhẹ nhàng nói:
- Một mình ta không nghịch chuyển được ma tức, chuyện mà Tiên đế không làm được, ta cũng không cách nào phá diệt hết tất cả ma vật ba mươi ba tầng trời, xoay chuyển càn khôn, nhưng ta có thể trấn thủ Thiên Nhân Quan, cho Thiên Nguyên đầy đủ thời gian, thời gian này, sẽ đủ lâu để bọn họ trưởng thành!
- Trưởng thành đến khi bọn họ có đầy đủ trí tuệ hóa giải ma tức, có đầy đủ sức mạnh đối kháng với đại quân ma vật của ngươi.
Nói đến chỗ này, Phương Nguyên chỉ cươi cười.
- Đây chính là dự định của ta.
- Ngươi. . .
Nghe Phương Nguyên nói, tiếng của Đế Hư lại bắt đầu run rẩy.
Cũng không biết do hắn bị thương quá nặng, hay bị kinh động bởi những điều Phương Nguyên nói.
Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng cười gằn.
- Nhân tâm vốn thiếu, chỉ có thể hủy diệt, ngươi gửi hy vọng vào bọn họ, chẳng khác nào công dã tràng. . .