Chương 2006: Một chỉ định Càn Khôn (2)
Theo lốc xoáy này, chân thân Đế Hư dần xuất hiện, bên trái có một gốc Thần Thụ, kinh mạch giống như sức mạnh pháp tắc thiên địa, tay phải lại cuốn quanh một đại dương mênh mông, giống như có thể tiêu diệt tất cả, chính là hai đại Dị Bảo Thái Sơ Cổ Thụ cùng Vô Uyên Khổ Hải do một vị Tiên Đế cuối cùng lưu lại, hiện giờ đều bồi bổ thêm Tiên lực lên trên người hắn, hung hăng lao về phía Phương Nguyên.
- Khách...
Đạo ấn va chạm với một kích của Đế Hư, mắt thường có thể thấy có một hình cung dần khuếch tán ra.
Thiên địa một phương bị nổ tung bởi sức mạnh thật lớn này, giống như một cái nồi dỏm nằm trên mặt đất.
Thân hình Đế Hư lui về phía sau mấy bước, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng tới cực điểm, trầm giọng quát khẽ:
- Ta cũng có đủ thời gian lớn dần lên, có thể so sánh với Đế cảnh, lại có hai đại Tiên Bảo tương trợ, hiện giờ ngươi sao có thể thắng được ta sao?
- Đế Cảnh sao?
Phương Nguyên cũng lui về phía sau vài bước, sau đó phủi phủi trường bào, tiếp tục đi tới trước.
Trong ba ngàn năm nay, hắn ngoại trừ thủ Thiên Quan ra chính là cạnh tranh với Đế Hư.
Ba ngàn năm trước hắn thắng Đế Hư một lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể giết được, từ lúc đó bọn họ vẫn luôn tranh đấu với nhau, xem tới cuối cùng là Đế Hư khiến sinh linh Hồng Mông Hắc Ám đạt tới cực hạn trước hay là Phương Nguyên luyện tới Đế Cảnh trước. Hiện giờ đã ba ngàn năm qua đi, Đế Hư đã đạt được thứ hắn muốn, bản thân lại có thể so sánh với Đế Cảnh, lại có thêm hai đại Tiên Bảo Tiên Đế lưu lại!
Cho nên lúc ban đầu chính hắn mới là con bài chưa lật lớn nhất của một trận chiến này!
Lúc trước hắn đã từng thua trong tay Phương Nguyên, cho nên vẫn không muốn mạo hiểm đấu với Phương Nguyên!
- Ta không phải Đế Cảnh!
Mà đón nhận lời nói của Đế Hư, Phương Nguyên vẫn chỉ phất tay áo tiếp tục đi tới phía trước.
Âm thanh vô cùng bình tĩnh, khí tức cũng càng lúc tăng vọt lên.
Mỗi một lần tăng vọt đều chấn động Ma tức xung quanh, lại chấn động thiên địa khắp nơi, mà giọng nói của hắn giống như sức mạnh xỏ xuyên qua thiên địa:
- Đó từng là Tiên Đế, cũng không hóa thành Hắc Ám Ma vật, cho nên ta có thể lý giải cảnh giới của hắn. Nhưng hắn không cách nào lý giải cảnh giới của ta, ta đương nhiên không thể dùng cảnh giới của hắn để đo lường bản thân...
Cảm nhận được khí cơ trên người Phương Nguyên, nhìn thấy đạo thư phía sau hắn đã vượt qua thiên địa, trải rộng khắp nơi, sắc mặt Đế Hư đại biến, bên trong hai mắt lần đầu tiên hiện ra vẻ sợ hãi không thể hình dung, thất thanh kêu lớn:
- Không thể nào, cái này không thể...
- Người thời nay nhất định mạnh hơn cổ nhân!
Giọng của Phương Nguyên vô cùng thản nhiên, lúc ra tay giọng nói cũng xuyên thấu thiên địa, thậm chí truyền vào thế giới như đã bị phong ấn kia, nơi đang có cao thủ Thiên Nguyên và sinh linh Hồng Mông đại chiến, chỉ ra đạo lý không thể bàn cãi.
- Các ngươi là sinh mệnh mở ra Hồng Mông sớm nhất, mà chúng ta là sinh mệnh cuối cùng của một thế hệ văn minh, cho nên chúng ta đương nhiên mạnh hơn các ngươi...
Giọng nói vừa dứt, tay hắn chỉ về phía trước, giống như đang hạ cờ.
- Định Càn Khôn!
Định Càn Khôn, đó là thuật ngữ trong bàn cờ.
Không có nghĩa là thật sự định Càn Khôn, nhưng ít nhất nó cũng hướng tới sự kết thúc!
Ngón tay này của Phương Nguyên có quyền lực độc đoán để hạ bệ mọi thứ.
Khi đạo quyển phía sau hắn mở ra, thiên địa đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Cho dù là pháp tắc hay thiên địa đều khó phân biệt, duy nhất chỉ còn chân nghĩa gần như là “đạo” kia, theo ngón tay hắn chỉ ra, lúc này thời gian và không gian đều trở nên mơ hồ, chỉ có ý chí của hắn mang theo đại đạo cùng thời không, mang theo khí thế của vạn vật trong thiên địa, trực tiếp đánh tới trước người Đế Hư, giống như vẽ ra dấu chấm hết cho tất cả mọi thứ.
- Ngươi...
Đế Hư thất thanh rống to đón nhận một ngón tay này.
Nếu sớm biết Phương Nguyên có tu vi như vậy, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không hiện thân đấu một trận.
Nhưng dù sao hắn cũng có phương pháp hộ thân của mình, vừa kinh hoàng, thân hình liền biến ảo, ma tức vô tận xung quanh đều bị dẫn động, thiên địa phía sau hắn bị xé nát thêm vào trên người hắn, hình thành một áo choàng không gian vô hạn. Cũng vào lúc đó, Thái Sơ Cổ Thụ và Vô Uyên Khổ Hải biểu lộ tiên uy, trở nên vô cùng lớn, nghênh đón ngón tay kia của Phương Nguyên.
Đường đường là hai đại tiên bảo, có sức mạnh có thể sánh vai với thiên địa, thậm chí là vượt qua thiên địa.
Nhưng vào lúc này hai đại tiên bảo nghênh đón một ngón tay của Phương Nguyên.
- Xì!
Một ngón tay này đón nhận Thái Sơ Bảo Thụ, chỉ thấy Thái Sơ Bảo Thụ nhanh chóng nứt ra, lúc ban đầu chỉ là một điểm nhỏ, sau đó bắt đầu lan tràn ra ngoài, một gốc Thần Thù to như vậy, có thể khai thiên lập địa, xỏ xuyên qua pháp tắc đại đạo, nhưng vào lúc này lại giống kéo tơ bóc kén, từ nhỏ tới lớn, từ trong ra ngoài, nháy mắt hoá thành pháp tắc tán loạn vô tận, khiến thiên địa này trở nên hỗn độn.
- Rầm rầm...
Phía sau Thái Sơ Bảo Thụ kia là Vô Uyên Khổ Hải kích động tiến tới.
Vô Uyên Khổ Hải nằm ở hai chữ Vô Uyên, một khi Tiên khí được kích động mở ra sẽ mở rộng hơn so với thiên địa.
Thân bị hãm trong đó vĩnh viễn không thể thoát, mãi mãi mất đi.