Chương 2007: Một tay tạo nên thiên địa (1)
Nhưng ý cảnh của một ngón tay Phương Nguyên vẫn chưa tán đi, một ngón tay điểm tới, Thái Sơ Cổ Thụ lúc trước trở nên vỡ nát, hoá thành pháp tắc tán loạn vô tận, lúc này lại đan vào nhau hoá thành vô số pháp thuyền đâm vào bên trong Khổ Hải.
Phía trên mỗi một chiến thuyền đều có ánh sáng, giống như ngọn đèn dầu chiếu sáng phía trên Khổ Hải, từng chút một giống với ngôi sao trên bầu trời đêm.
Có ngọn đèn dầu này, sương mù phía trên Vô Uyên Khổ Hải tan đi, mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng!
Hào quang ngọn đèn dầu còn tụ lại với nhau, ngưng thành một lưu quang ngón tay vọt thẳng về phía sau Khổ Hải.
Ầm!
Lúc này sắc mặt Đế Hư đã trở nên vô cùng khó coi, trên người hắn bao phủ một thế giới nhưng vẫn không dám khinh thường một ngón tay kia của Phương Nguyên. Lớn tiếng rống to, trong cơ thể trào ra Hắc Ám ma tức tinh thuần tới cực điểm, ma tức này nồng đậm hơn những Hắc Ám ma tức xung quanh rất nhiều, tối hơn rất nhiều so với đạo uẩn cảnh giới Bất Hủ, nháy mắt hình thành một bàn tay to màu đen chộp về phía trước.
Lưu quang ngón tay kia va chạm với bàn tay to màu đen, nháy mắt liền xuyên thấu bàn tay to kia, vọt tới giữ lông mày và lông mi của Đế Hư. Đế Hư dường như không kịp phản ứng đã bị một ngón tay này điểm trụ, thế giới vô tận xung quanh lập tức bong ra thành từng mảng.
Bên trong mảnh vỡ thế giới, một luồng hắc ảnh kinh hoảng lùi lại, phát ra hàng loạt dao động thần thức đáng sợ.
- Ta là người đầu tiên được sinh ra ở Hồng Mông...
- ... Mà ngươi chính là hồi quang phản chiếu của đại văn minh cuối cùng!
- Làm sao có thể...
- ... Làm sao ngươi có thể làm được điều này?
Ngay cả Đế Hư được sinh ra bên trong Hồng Mông, trời sinh đất dưỡng, lại dung hợp với vô số kí ức còn sót lại của Tiên đế Thái Hoàng Thiên trong quá trình lớn lên, lại không thể lý giải vào lúc này. Hắn trải qua thời gian dài trưởng thành, đã hoàn toàn trưởng thành tới mức cường đại nhất, nếu so sánh với Tiên đế trong trí nhớ của hắn, hắn cảm thấy mình không thua Tiên đế, thậm chí còn mạnh hơn, nhất là lúc này hắn còn có hai đại Tiên bảo, điều khiển ma tức vô tận, vốn nên là tồn tại vô địch nhất...
Ít nhất hắn không có lý do gì để thua!
Nhưng không ngờ bây giờ khi gặp Phương Nguyên lại không cách nào lý giải cảnh giới của hắn.
Một ngón tay đã phá vỡ hai đại Tiên Bảo, lại làm hỏng thế giới bao phủ trên người hắn, còn khiến hắn bị thương...
Loại sức mạnh này được hình thành như thế nào?
Mà phía sau một đống hỗn độn, Phương Nguyên phát hiện Đế Hư muốn chạy trốn liền cau mày, tiếp tục tiến về phía trước.
Vẫn là một ngón tay điểm ra.
Tới cảnh giới như hắn bây giờ, dường như tất cả thần thông võ pháp đều mất đi ý nghĩa, hắn chính là đại biểu cho sức mạnh và cảnh giới, loại sức mạnh này, cho dù hắn dùng phương pháp nào thi triển ra đều giống nhau, đơn giản vô cùng, cũng thuần tuý vô cùng. Giống như hai quân giao chiến trên chiến trường, tàn khốc đẫm máu thế nào đi nữa, nhưng rơi vào trên một bàn cờ cũng chỉ là quân cờ lên xuống mà thôi.
- Ngươi đang ép ta...
Đế Hư nhận ra một ngón tay kia lại điểm đến, lạnh lùng gầm vang.
Vào lúc này hắn cảm giác được sự phẫn nộ vô tận, cộng với sự xấu hổ, tuyệt vọng, thậm chí là sợ hãi!
Nhưng thông qua một lần giao thủ lúc trước, hắn xác định bản thân không phải đối thủ của Phương Nguyên. Chính mình chuẩn bị ba ngàn năm, trưởng thành tới Đế Cảnh nhưng vẫn không phải đối thủ của đại sinh linh này. Tuy rằng nếu tiếp tục chiến Phương Nguyên cũng sẽ không chém được mình giống như ba ngàn năm trước, hiện giờ tuy không chém được mình nhưng có thể xác định được một chuyện, hắn không thể ngăn cản Thuyền Độ Thế đi tới trước!
Nếu không thể ngăn cản Thuyền Độ Thế đi tới, như vậy hắn chắc chắn sẽ phải thua.
Cho nên lúc này hắn từ bỏ tất cả.
- Là ngươi ép ta phải đi tới bước này.
Lúc thần thức hắn chấn động xuyên thấu qua thiên địa, hai tay hắn vội vàng rung lên, cả người tiêu tán ở trong thiên địa.
Hắn vốn được sinh ra trong ma tức, lúc này lại trở vào bên trong ma tức, một ngón tay kia của Phương Nguyên điểm về phía hắn, vào lúc này lại mất đi mục tiêu, không phải bởi vì không thể phá vỡ, nhưng trong khi thần thức Phương Nguyên đang tập trung, Đế Hư đã hoá thân ngàn vạn lần, hắn theo ma tức vô tận lan tràn dung nhập vào trong xung quanh thiên địa!
Sau khi nhận ra biến hoá, cho dù là Phương Nguyên cũng thay đổi sắc mặt.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện!
Cũng ngay lúc này, trong đầu hắn xuất hiện ý niệm, thiên địa xung quanh liền chấn động.
Hiện giờ Thuyền Độ Thế đang ở trong biển ma vật vô tận, xuyên qua sóng gió mà đến, Phương Nguyên lại đứng ở trước Thuyền Độ Thế, tay áo phiêu đãng, khoác thêm gai nhọn. Nhưng vào lúc này trước mặt họ bỗng nhiên xuất hiện một loại biến hoá kinh thiên động địa, tất cả không gian đều vặn vẹo, đại địa văng tung toé, núi sông khuynh đảo, giống như một giấc mộng kỳ quái, hoang đường quỷ dị...
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Từng âm thanh cổ quái nặng nề vang lên, vô tận pháp tắc đan xen tan vỡ.
Khí tức hỗn độn trong thiên địa đột nhiên trở nên nồng đậm.
- Đó là...!
Trên Thuyền Độ Thế, cho dù đang chém giết thảm thiết cũng có người phát hiện ra dị động này.
Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, cả người trở nên hoang mang lo sợ, căn bản không thể giải thích dị biến trước mắt này.