Chương 2008: Một tay tạo nên thiên địa (2)
Không chỉ bọn hắn, ngay cả ma vật không có linh thức cũng theo bản năng cảm giác được sự sợ hãi, cả đám trở nên bối rối.
- Ta vốn cũng không muốn làm tới bước này, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể làm vậy!
Trong quá trình thế giới liên tiếp sụp xuống, tiếng Đế Hư phẫn nộ điên cuồng truyền tới từ phía sau.
Giọng nói của hắn vang lên, tất cả chúng tu đều nhìn thấy cả một thế giới, thậm chí cả những vì sao đều cuộn lên trên, sau đó đập về phía Thuyền Độ Thế và Phương Nguyên đứng ở phía trước. Không chỉ có một thế giới này, thông qua khe hở nơi thế giới va chạm và sụp đổ vừa rồi, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy từng thế giới khác nhau phía sau, tất cả đều cuộn lên.
Đây là tất cả thế giới dung hợp cùng một chỗ đập về phía bọn họ.
Không gian xung quanh bắt đầu điên cuồng thu nhỏ lại, đè ép khiến ngọn núi, các vì sao cũng trở thành bột mịn!
Trong thiên địa, nhật nguyệt và ngôi sao đã lụi tắt, giống như tro bụi rơi xuống phía dưới.
...
Quả nhiên Đế Hư đã trở nên điên cuồng!
Hắn xác định bản thân không thể ngăn cản Phương Nguyên liền làm ra một chuyện cuối cùng hắn có thể làm...
Hắn nhấc toàn bộ thiên địa lên, trực tiếp ném về phía trước.
Thân là sinh linh Hồng Mông Hắc Ám, hắn đã trưởng thành tới cực hạn, chỗ có ma tức là chỗ ở của hắn, ma tức tràn ngập khắp thiên địa cũng nói rõ việc hắn nắm thiên địa này trong tay, bởi vậy thiên địa này mới là ưu thế lớn nhất của hắn.
Luận về cảnh giới, hắn thua Phương Nguyên nửa bậc!
Hắn chỉ có thể so với Đế Cảnh, mà trên phương diện nào đó Phương Nguyên đã vượt qua Đế Cảnh, truy tìm một cảnh giới khác!
Nhưng nếu bàn về sức mạnh, nơi có ma tức đều là sức mạnh của hắn.
Hiện giờ hắn trực tiếp nhấc thế giới lên đập về phía Phương Nguyên!
Vốn dĩ hắn cũng không muốn làm như vậy, bởi vì sau khi Nhân tộc văn minh bị huỷ diệt, ba mươi ba tầng trời sẽ là thế giới sau này của bọn họ. Nhưng hôm nay nếu hắn không ngăn được Phương Nguyên, cũng chỉ có thể thi triển ra pháp môn lưỡng bại câu thương này!
Cho dù Phương Nguyên cường thịnh cũng chỉ là một nhân loại!
Thuyền Độ Thế có mạnh cũng chỉ là một phương của thế giới luyện nên.
Đón nhận toàn thiên địa như triều dâng bao trùm tới, bọn họ có vẻ nhỏ bé tới mức khó có thể hình dung!
Vào lúc này, ngay cả Lạc Phi Linh chỉ chờ một luồng đạo tức bên trong Thuyền Độ Thế, cùng với Thanh Long, Bạch Hồ, Huyền Quy đang phân nhau che chở trái phải phía sau của pháp thuyền đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bọn họ đều là người kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa từng nhìn thấy thần thông như thế này, cho dù là Tiên Đế năm đó thần thông cái thế, Đế Cảnh vô song nhưng cũng chỉ có năng lực phá vỡ thiên địa mà thôi, dù sao ba mươi ba tầng trời cũng là hắn quản lý phía dưới thiên địa, làm sao có thể cam lòng hủy diệt một phương, thậm chí là toàn bộ thiên địa để công kích đối thủ của mình?
Những thiên địa này sụp đổ tạo ra hung uy vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
- Các ngươi tiếp tục tiến về phía trước...
Nhìn thấy sức mạnh nghiền ép vô cùng vô tận phía trước, Phương Nguyên chỉ nặng nề hít vào một hơi.
Một luồng thần thức bay tới Thuyền Độ Thế, mà hắn lại chậm rãi nâng bước đi về phía trước.
- Lật đổ bàn cờ sao?
Nhìn thiên địa vặn vẹo, nặng nề, hỗn loạn kia, Phương Nguyên thấp giọng nói, đạo uẩn toàn thân đột nhiên phát ra tới cực hạn, một quyển đạo cuốn phía sau rầm rầm trải rộng ra, khiến quanh thân hắn nổi lên luồng khí uẩn vô hình, thân hình chưa biến đổi nhưng mọi người lại cảm giác hắn dường như đã lớn tới mức kinh thiên động địa, thanh bào bay phấp phới, tay trái chỉ lên trên trời cao!
Ầm ầm...
Vô số thế giới dùng sức mạnh không thể hình dung đập về phía Thuyền Độ Thế.
Nhưng Phương Nguyên đứng trước Thuyền Độ Thế vẫn chỉ một tay lên trời, nâng vùng thiên địa kia lên trên trời cao!
- Ngươi... muốn dùng sức mạnh bản thân nâng thiên địa, đúng là nằm mơ!
Ý chí của Đế Hư vang lên trong thế giới hỗn loạn, vặn vẹo, khi ý chí của hắn xuất hiện, từng thế giới bay tới đan xen vào nhau đập lên phía trên đầu Phương Nguyên, mỗi một thế giới đập tới đều khiến cả vòm trời chấn động.
Một khắc này Phương Nguyên vẫn giơ một tay lên trời, thẳng tắp, không chút uốn lượn.
Trong thế giới kia, nhật nguyệt cùng các vì sao đều rơi xuống dưới, bị khí cơ xung quanh hắn dẫn động xoay vòng quanh thân thể hắn, lôi điện quanh người hắn châm ngòi những ngôi sao đã tắt từ lâu kia, khiến chúng nó bắt đầu tản mát ra hào quang chói mắt vô tận. Một viên tới một viên bị sức mạnh vô hình trên người hắn tạo thành lốc xoáy thật lớn...
Tất cả mọi người phía trên Thuyền Độ Thế đã ngây dại.
Lúc này, cho dù là ma vật hung ác cũng cảm nhận được sự chấn động trong đáy lòng.
Bọn họ đứng ở xa nhìn Phương Nguyên, trong đầu hiện lên Cự Thần Sáng Thế trong truyền thuyết Thái Cổ.
Đứng trong thế giới, một tay nâng thiên địa vô tận!
Nhưng ở giữa cũng có sự khác biệt...
Cự Thần Sáng Thế chính là một tay nâng lên thiên địa...
... Nhưng vị trước mắt này lại muốn dùng một tay nâng ba mươi ba tầng trời to lớn như vậy sao?
Từng đòn từng đòn lần lượng đánh vào trên người Phương Nguyên.
Hiện giờ Phương Nguyên đứng ở bên trong khoảng không vũ trụ, một tay nâng trời, đã hoàn toàn chống đỡ được bảy tám thiên địa, nhưng Đế Hư đã phát điên, vẫn liên tiếp không ngừng đánh từng thiên địa lại đây.