Chương 2009: Vẫn đi tới một bước này (1)
Mỗi khi tăng thêm một thiên địa, áp lực trên người Phương Nguyên lại tăng lên vô số lần, nhưng hắn vẫn vững vàng đứng yên, không chút khom người, vẫn bình tĩnh đứng trong hư không, thân ảnh hắn có vẻ vô cùng cao lớn, vững vàng chống đỡ từng thiên địa một, để lại khe hở cho Thuyền Độ Thế.
- Đi mau, đi mau...
Vô số người trên Thuyền Độ Thế đang la to.
Hiện giờ vô số thiên địa bay tới đều được một mình Phương Nguyên chống đỡ, bọn họ ngược lại có được cơ hội khó có. Lúc này thiên địa đại biến, Ma vật xung quanh đều cảm nhận được sợ hãi từ sâu trong lòng, ý tứ hung ác điên cuồng giảm dần, cũng không mãnh liệt công kích Thuyền Độ Thế, bọn họ cũng được thở dốc một chút, vội vàng gào thét, ánh mắt nhìn thẳng về từng thế giới phía trước.
Đó là chỗ cao nhất ở ba mươi ba tầng trời, cũng là một thế giới ở chỗ trung tâm nhất.
Hiện giờ Đế Hư đã nhấc lên vô số thế giới đập về phía Phương Nguyên, hận không thể áp chế tất cả ba mươi ba tầng trời đè ép tới trên người Phương Nguyên, nhưng lại không dám động tới thế giới kia. Nguyên nhân rất đơn giản, nơi đó là trung tâm ba mươi ba tầng trời, Đế Cung của Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên!
Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên là người đứng đầu ba mươi ba tầng trời, cũng là căn cơ của ba mươi ba tầng trời!
Mà quan trọng hơn chính là Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên có Tiên Cung, mà bên trong Tiên Cung lại có một Đế Trì!
Đế Hư được sinh ra bên trong Đế Trì, bởi vậy cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng dao động chỗ căn cơ kia.
Không cần bọn họ nhắc nhở, ba người Bạch Hồ, Thanh Long cùng Huyền Quy cùng lúc thôi động Thuyền Độ Thế, thừa dịp Phương Nguyên đưa tay lên trời tạo ra một đường sinh cơ cho bọn họ, vội vàng phá mở không gian vặn vẹo và hỗn độn xung quanh, chạy thẳng về phía trước.
- Các ngươi... lại dám!
Đế Hư thấy Thuyền Độ Thế từng bước một tới gần Thái Hoàng Thiên, sự sợ hãi và phẫn nộ cũng đạt tới cực điểm, tiếng rống giận truyền ra bên trong thế giới vặn vẹo vô tận. Cùng lúc đó, càng nhiều thiên địa bị hắn mang tới từ những nơi xa xôi lại đây, giống như một ngọn núi lớn liên tiếp không ngừng đè ép về phía Phương Nguyên như từng cơn sóng triều!
Hiện giờ trên người Phương Nguyên đã thừa nhận lực đè ép của hơn mười thế giới, hắn vẫn đang đau khổ chống đỡ.
Sức mạnh của một thế giới dữ dội đáng sợ thế nào?
Đại Tiên giới có ba mươi ba tầng trời, và con số ba mươi ba này cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.
Dưới vòm trời, ba mươi ba tầng trời đã là con số cực hạn!
Có lẽ lúc trước Đại Tiên giới cũng từng nghĩ sẽ luyện hoá thêm nhiều thiên địa trở thành lĩnh vực của mình, có điều bọn hắn không thể.
Bởi vì ba mươi ba tầng trời này đã gần như là đạo, nhiều thêm một thiên địa sẽ vượt qua sự chịu đựng của vòm trời này.
Cho nên lúc này Đế Hư cũng căn bản không tin Phương Nguyên có thể dùng một tay nâng nhiều thế giới lên như vậy, quả thật hiện giờ Phương Nguyên có thể nâng hơn mười thế giới đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Nhưng đây là nơi nào, cho dù tu vi cảnh giới Phương Nguyên cao tới đâu thì cũng chỉ là con người, lẻ loi một mình, chẳng lẽ hắn thật sự có thể hoàn toàn nâng ba mươi ba tầng trời sao?
- Khách...
Một thế giới buông xuống, đạo uẩn xung quanh Phương Nguyên liền tăng vọt lên một tầng.
Ở bên cạnh hắn, đạo thư, đạo uẩn hay pháp lực đều đã đạt tới cực hạn.
Dưới sức đè áp của vô số thế giới, đối với hắn cũng chính là áp lực vô cùng lớn.
Đế Hư đương nhiên không thể đặt toàn bộ ba mươi ba tầng trời lên trên người Phương Nguyên!
Hiện giờ ba mươi ba tầng trời đã không còn đủ ba mươi ba.
Lúc trước một trận hạo kiếp cuối cùng của Đại Tiên giới, các tộc đại chiến đã khiến ba tám thế giới vỡ nát, hóa thành thế giới nhỏ bị tàn phá, phiêu đãng khắp trong ngân hà vũ trụ, hơn nữa ở trung tâm của ba mươi ba tầng trời là Thượng Thiện Thái Hoang Thiên, là nơi căn cơ ngay cả hắn cũng không dám động vào, cho nên hắn nhiều nhất chỉ có thể phát động hai mươi mấy thế giới mà thôi!
Nhưng thoạt nhìn dường như cũng đã đủ!
Hiện giờ Phương Nguyên nâng mười tám thế giới cũng đã đạt tới cực điểm, đạo uẩn xung quanh dường như xuất hiện dấu hiệu bị hỏng!
Nhưng Đế Hư vẫn nhe răng cười, hắn điên cuồng tiếp tục chấn động thế giới đè ép về phía Phương Nguyên!
Hiện giờ không còn là đấu pháp mà là đang liều mạng!
Cho dù thế nào, chỉ cần đè ngã Phương Nguyên, Thuyền Độ Thế tuyệt đối không có cơ hội tiến vào Thái Hoàng Thiên!
Tuy rằng như vậy, cuối cùng sinh linh Hồng Mông cũng chỉ có thể đến được ba mươi ba tầng trời bị tàn phá, nhưng cũng đáng!
Dù sao bọn họ tranh đấu chính là người sống sót cuối cùng!
- Ầm ầm...
Lại một thế giới trống rỗng bay tới, dưới sự lôi cuốn của Hắc Ám ma tức vô tận, giống như vô tận ngôi sao kết lại vô cùng rắn chắc rơi xuống chỗ Phương Nguyên dùng một tay nâng lên, giống như một cây rơm rạ cuối cùng. Thời điểm thế giới này rơi xuống, cho dù là Phương Nguyên cũng khiến khí cơ đại loạn, thân hình dao động, đạo uẩn xung quanh đã hoàn toàn sụp đổ, duy nhất chỉ có đạo thư hắn viết trong thời gian ba ngàn năm vẫn miễn cưỡng chống đỡ, vô số chữ viết phía trên đạo thư kia tản mát ra kim quang, tiếng tụng kinh lưu chuyển khắp nơi...
- Đạo khả đạo, phi thường đạo...
- Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ sung không đủ...
- Thiên đi kiện, quân tử không ngại khó tự mình cố gắng...
...