Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 2009 - Chương 2010: Vẫn Đi Tới Một Bước Này (2)

Chương 2010: Vẫn đi tới một bước này (2)
Trong hư không tràn ngập tiếng tụng kinh vô tận giống như có vô số thân ảnh màu vàng hiện lên, vọt ra từ bên trong đạo thư.

Bọn họ cùng bay về phía trời cao, cùng Phương Nguyên nâng thế giới vô tận kia.

- Ngươi cuối cùng vẫn có cực hạn...

Đế Hư nhìn bộ dạng đại tác phẩm kim quang quanh thân Phương Nguyên, phát ra tiếng cười lạnh lùng.

- Tất cả đã sớm được quyết định...

- Khoảnh khắc ma tức xuất hiện đã định sẵn các ngươi sẽ tiêu tán...

- Lòng người thiếu, trời cũng tàn...

Tới cảnh giới như hắn, tất nhiên có thể cảm nhận được trạng thái bây giờ của Phương Nguyên, thoạt nhìn hắn dường như được kim quang bao bọc, giống như một Cự Thần trong thiên địa, nhưng trên thực tế sức mạnh đã đạt tới cực hạn, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ không thể chống đỡ...

Mà con Thuyền Độ Thế kia vẫn còn cách Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên một khoảng!

Phương Nguyên giống như dũng sĩ tay nâng chướng ngại quan trọng và để lại một đường sống cho đồng bọn, nhưng hiện giờ hắn đã không thể nâng nổi chướng ngại vật quan trọng này.

Giống như lời của Đế Hư, Phương Nguyên cũng có cực hạn của chính mình!

Mười chín thiên địa đã là cực hạn của hắn!

Nhưng Đế Hư lúc này vẫn đang điên cuồng cười to, hai tay rung lên, dẫn động thêm nhiều Ma tức!

Từ phía xa lại có thiên địa bị chấn động, bị hắn dùng ma tức hấp dẫn lại đây.

Cảm nhận được sự biến hóa này, lại nhìn Phương Nguyên đứng giữa hư không nâng mười chín thiên địa, thân hình thẳng tắp nhưng đã đạt tới cực hạn, sinh linh trên Thuyền Độ Thế cảm giác được một chút tuyệt vọng, cho dù là Lạc Phi Linh đang nâng đạo tức hay là Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Quy đang toàn lực thôi động Thuyền Độ Thế tiến về phía trước đều lộ ra vẻ lo lắng!

Phương Nguyên sắp không trụ nổi!

Mà thời điểm hắn không trụ nổi, chính là lúc toàn bộ hy vọng bị tiêu tan!

Trên phương diện nào đó, lúc này không ai có thể trách móc Phương Nguyên nặng nề.

Hắn không hề thua Đế Hư, hắn chính là thua ba mươi ba tầng trời, thua bởi sức mạnh tan biến vô tận này!

Giống như Tiên Đế năm đó!

Phương thức hai người thua không hề giống nhau nhưng về bản chất lại giống nhau!

Vô địch trong gầm trời này thì thế nào?

Ai có thể dùng sức mạnh bản thân đối kháng với ba mươi ba tầng trời tan biến?

“Khách” “Khách” “Khách”

Hiện giờ thiên địa đã bị Đế Hư dẫn động bay tới nơi này.

Mà bóng dáng tuyệt vọng sắp bao phủ trên đỉnh đầu Phương Nguyên và sinh linh trên Thuyền Độ Thế!

Nhưng vào lúc này một trong năm thế giới còn lại bỗng nhiên lắc lư dữ dội, thế giới kia chính là thế giới lúc trước đám người Đạo chủ Đông Hoàng Sơn ở lại đại chiến với sinh linh Hồng Mông. Thế giới kia vốn dĩ đã bị Vãng Sinh Thần Sơn hoàn toàn phong bế, trừ khi bọn họ phân ra thắng bại hoàn toàn trong đại chiến với sinh linh Hồng Mông, nếu không vĩnh viễn sẽ không được mở ra...

Nhưng vào lúc này thế giới kia dường như không chịu nổi sức mạnh thần thông bên trong, bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, giống như nham thạch bên trong núi lửa không thể áp chế bắt đầu khởi động. Một kẽ nứt xuất hiện, bên trong toả ra quang hoa thần thông chói mắt, giống như lợi kiếm vừa được sinh ra trong thiên địa, nháy mắt tiến vào vòm trời, bổ vào trong Hắc Ám!

“Vèo” “Vèo” “Vèo”

Theo sự xuất hiện của kẽ nứt kia, càng có thêm nhiều kẽ nứt xuất hiện xung quanh thế giới.

Vô số đạo bị áp lực từ lâu, sức mạnh thần thông đã huỷ hoại bên trong thế giới kia không ra hình dáng gì từ sớm, rốt cục lúc này bắt đầu phát tiếc, trong khoảnh khắc đó thế giới kia dần sụp đổ, sức mạnh thần thông vô tận kia bắt đầu lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thế giới xung quanh không có Vãng Sinh Thần Sơn trấn áp, vào lúc này lại trở nên vô cùng yếu ớt.

Nhất là những thế giới bị Đế Hư dẫn động đã động vào căn cơ thế giới, năng lực chống chọi càng lúc càng yếu.

Theo thế giới kia vỡ nát, sức mạnh bên trong điên cuồng tiết ra ngoài, những thế giới này cũng bị sức mạnh cuồng bạo lan tới ảnh hưởng, không thể khống chế bắt đầu bay ra ngoài, trong lúc va chạm lẫn nhau liền bộc phát ra pháp tắc cuồng loạn vô tận.

Bên trong hư vô, những thế giới này giống như lục bình tung bay ra ngoài không mục đích.

Mà ở một hướng kia, mọi người may mắn sống sót sau khi thế giới kia vỡ nát, cho dù là đám người Đạo chủ Đông Hoàng Sơn ở Thiên Nguyên, hay là đạo quân Hắc Ám ở bên sinh linh Hồng Mông đều mang vẻ mặt mờ mịt. Tuy rằng trận chiến của họ vô cùng thảm thiết nhưng vẫn chưa phân ra thắng bại cuối cùng, thế giới này lại bị sức mạnh của họ đánh vỡ. Bọn họ đi ra, trong mắt vẫn chỉ có đối thủ của mình, vẫn không biết mình vô tình đánh vỡ thế giới này đã gây ra ảnh hưởng như thế nào cho cục diện bây giờ...

- Làm sao lại... Làm sao lại như thế?

Bên trong thế giới vặn vẹo vô tận truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Đế Hư.

Hắn trơ mắt nhìn thế giới của mình điều khiển lại vì chuyện này mà thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Thậm chí hắn không biết mình nên nói gì về vấn đề này...

Dù sao trong số những người đánh nát thế giới kia, Sinh Linh Hắc Ám hắn làm phép ra cũng hoàn thành phần việc của mình...

- Lòng người quả thật rất thiếu...

- Nhưng khi đạo tâm đủ kiên định, thiên ý cũng sẽ cảm ứng được...

Thấy được một màn này, Phương Nguyên nâng mười chín thiên địa đã đạt tới cực hạn bỗng nhiên cúi đầu tự nói một câu chỉ có mình hắn nghe thấy, trong cơ thể khô cạn bỗng nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh, một tay hơi cong hung hăng đẩy về phía trước, lập tức mười chín thiên địa trên tay hắn run rẩy bay vào sâu trong hư vô...
Bình Luận (0)
Comment