Chương 818: Ngươi sao vẫn chưa xuống? (2)
Mà lão già áo đen đó cũng không cho người khác cơ hội phản bác hắn, nói xong quy củ, liền nhẹ nhàng phất tay áo, nói:
- Quy củ của ta đã nói xong rồi, các ngươi đã nhớ hay chưa thì ta cũng không bận tâm, đừng làm trái quy củ của ta là được, người chuẩn bị tham gia đại khảo kiếm đạo lên đi, chờ bên cạnh kiếm đài, đưng có giở phong phạm cao nhân đột nhiên lên đài gì hết, lão phu ghét nhất là cái đó...
Ầm ầm!
Theo tiếng hô này của hắn, phía dưới thí võ đài, có linh quang chậm rãi lấp lánh, lộ ra một lỗ hổng.
Mà tâm thần các tu sĩ thì từ từ trở nên khẩn trương, đưa mắt nhìn bốn phía, muốn xem có những ai lên đài.
- Tới rồi...
Cũng đúng vào lúc này, trong đám người vây xem ở phía đông nam, đang chậm rãi tránh ra một con đường, chỉ thấy một nam tử áo đen thân hình cao lớn, xách một cái búa lớn giống như là ma bàn chậm rãi từ đường nhỏ lát đá cuội đi ra, thân pháp của hắn nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng bước chân thì lại nặng, đường nhỏ lát đá cuội không ngờ bị hắn giẫm ra từng cái hố nhỏ, trên người tỏa ra sát khí, vẻ mặt bức người.
- Tần Sơn Quân, người này là Tần Sơn Quân, không ngờ hắn lại tới tới tham gia đại khảo kiếm đạo.
Người nhìn thấy nam tử áo đen đó, lập tức mừng rỡ, cả kinh kêu lên:
- Hắn chính là Đạo Tử của Trung Châu Nam Trục Lộc Sơn, mười năm trước đã thành tựu Kim Đan, thiên tư trác tuyệt, căn cốt cực tốt, chỉ vừa kết Kim Đan không lâu, liền gặp một vị ma đầu Kim Đan trung cấp, thua dưới tay hắn, bị đánh cho trọng thương, về sau vứt bỏ thần thông, tinh tu võ đạo, ba năm sau lại khiêu chiến ma đầu đó, lại một búa chém ma đầu đó thành hai mảnh, rồi tới về sau, trực tiếp ở trong núi bế quan, tu luyện bí pháp võ đạo trong truyền thuyết, không ngờ hiện giờ lại xuất quan rồi.
Các tu sĩ nghe vậy, cũng đều ngạc nhiên.
Tuy đã đoán được, đại khảo kiếm đạo này có lẽ sẽ có một số mãnh nhân tới, lại không ngờ rằng lại mạnh tới như vậy!
Tần Sơn Quân áo đen đó trước khi bước tới kiếm đài, liền ngồi khoanh chân, không lập tức lên đài, mà là đang đợi.
Tiếng nghị luận của các tu sĩ chung quanh vẫn chưa dứt, liền bỗng nhiên nhìn thấy ở phía đông nam, lại có một nam tử áo trắng bọc trong sương vàng lướt tới, cũng nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh kiếm đài, mở chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy, mỉm cười với người xung quanh.
- Không ngờ là đại âm nhân này.
Chung quanh, người nhận ra nam tử cầm quạt này cũng không ít, đều biến sắc, theo bản năng thụt đầu lại.
- Người này được xưng là võ pháp tu luyện ra uy lực thần thông, sơn chủ Tiểu Việt Sơn, tuy Tiểu Việt Sơn ở phía tây Phách Hạ, chỉ có thể xem như là nhị lưu, nhưng ngay cả tiên môn nhất lưu cũng không muốn tùy tiện trêu chọc hắn, người này âm hiểm độc ác, một thanh chiết phiến so với nói là binh khí, chẳng thà nói là pháp bảo cơ quan, thủ đoạn đầy rẫy, từng có bốn vị cao thủ Xích Đan liên thủ vây công, lại đều bị một mình hắn giết sạch.
Kinh hãi trong lòng còn chưa vơi, lại thấy một vị nam tử mặc áo đen, kéo một cây thiết thương to như trứng ngỗng, mặt không biểu tình đi vào trong sân, mũi thương ma sát với mặt đất bắn ra tia lửa, khiến người ta trong lòng nặng nề.
- Triệu Huyền Tước, thiên kiêu thương đạo, cũng thành danh đã lâu, kẻ này cũng là một hung nhân, nghe nói khi sinh ra, liền có thần thương từ chân trời bay tới, hạ xuống trước người hắn, mà hắn cũng am hiểu võ đạo, trong một đường tu hành, trước giờ chưa từng có ai đỡ được hắn ba hiệp, có danh đầu là vô địch trong cùng cấp, kỳ thật hắn vốn đã sớm nên xuất thế hành tẩu, chỉ là lúc đại khảo kiếm đạo kỳ trước, người này vẫn đang bế quan, tu luyện thương thuật, lúc xuất quan, đại khảo đã kết thúc, hắn từng âm thầm tìm khôi thủ đại khảo kiếm đạo kỳ đó luận bàn, không ngờ còn giành chiến thắng...
- ...
- ...
Theo từng người tham dự đại khảo kiếm đạo vào sân, người xem thi tâm thần cũng không khỏi trở nên kích động.
Không ngờ phát hiện, cao thủ đến tham gia đại khảo kiếm đạo lần này còn nhiều hơn so với tưởng tượng của mình, ngay cả một số thiên kiêu rất có thanh danh, cũng tới bảy tám người, trong những người khác, cũng có rất nhiều nhân vật thần bí khí cơ đáng sợ, nhưng không ai nhận ra, trong đó có mấy người, nhìn thì một thân khí cơ không ngờ đã đạt tới Kim Đan trung cấp, trên trình độ nào đó, đã có chút không phù hợp với quy củ khảo hạch.
Bình thường mà nói cao thủ Kim Đan trung cấp, thường thường đều đã từng tham gia khảo hạch, cho dù không tham gia, bởi vì tu vi qua rồi, cũng yêu quý thanh danh, rất ít sẽ đến tranh phong với tiểu bối, nếu không, cho dù đoạt khôi, trên mặt cũng chẳng vẻ vang gì?
Nhưng lần này lại xuất hiện không ít, mà Tiên Minh không ngờ cũng không có ý ngăn cản!
Có điều những người này đi tới trước kiếm đài, lại đều dừng lại, không lập tức lên đài, mọi người cũng lý giải ý đồ của họ, nếu đại khảo kiếm đạo này không quy định thời gian, như vậy người lên đài càng sớm,bị khiêu chiến tất nhiên sẽ càng nhiều.
Trước tiên ở dưới kiếm đài, xem thực lực của người khác như thế nào, cũng rất có ích cho việc đoạt được thứ tự tốt về sau.
- Vị áo xanh kia đâu rồi, hắn sao vẫn chưa xuống?
Các tu sĩ nhìn thấy nhiều cao thủ như vậy, cũng lòng hoa nở rộ, nhưng cũng có người ý thức được một vấn đề, ngẩng đầu nhìn.
Tiên đài chỗ Xích Thủy Đan Khê, không ngờ vẫn là một mảng trầm mặc, không có nửa điểm động tĩnh.
Trong lòng không khỏi hoài nghi:
- Người áo xanh này không phải thật sự không tham gia đại khảo kiếm đạo chứ?
Mà lúc các tu sĩ đang nhao nhao nghị luận, bỗng nhiên trong trời cao phía bắc, trên tiên đài thuộc về phe Tẩy Kiếm Trì, tiên vụ lượn lờ bị người ta nhẹ nhàng gạt ra, một vị kiếm sĩ trẻ tuổi mặc áo đen, lại đầy đầu tóc trắng, nhưng nhìn bộ dạng thì dường như chỉ khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt xung quanh, sau đó cất bước, mặt không biểu tình từ trên đài nhẹ nhàng đi xuống.
Hắn không thi triển thần thông đằng vân, cũng không mượn dùng pháp bảo nào khống chế thân hình của mình, cứ như vậy mà thẳng tắp hạ xuống.
- Ầm!