Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 825 - Chương 825: Tuyệt Thế Mãnh Nhân (1)

Chương 825: Tuyệt thế mãnh nhân (1)
Sát theo sau lưng bọn hắn, Quan Ngạo thần sắc hung ác điên cuồng, lao thẳng mà tới, cuốn theo một cỗ hung phong.

- Dừng tay!

Quan Ngạo xông đến, đứng mũi chịu sào vừa khéo chính là Tần Sơn Quân tay cầm cự phủ. Hắn thấy Quan Ngạo thế tới hung mãnh, liền lạnh giọng quát, nhưng không ngờ rằng, Quan Ngạo chẳng hề để ý đến hắn, lập tức nhướng mày, vốn hắn không định xuất thủ, nhưng Quan Ngạo tới nhanh, khoảng cách lại gần, một thân hung khí đã lan đến, liền chau mày, vung chưởng đánh đi qua.

Đối với hắn mà nói, tuy Quan Ngạo vóc người khôi ngô, song chỉ thế thì còn chưa đủ để đặt vào trong mắt...

Võ pháp không chỉ yêu cầu mỗi lực lượng vóc người, bên trong còn có rất nhiều các loại phương pháp ngăn địch cần đến trí tuệ!

Bành!

Chưởng này của hắn xảo diệu vô cùng, cứ thế cường hành đánh lên bụng Quan Ngạo.

Dù không có ý giết người, nhưng pháp lực trên chưởng cũng lớn vô cùng, đủ để khai sơn phá thạch.

Vốn hắn định một chưởng chế trụ Quan Ngạo, trước đánh ngã đối phương xuống đài, để cho giám khảo đi hỏi rõ sự tình, song không ngờ được là, cự hán này không bị đánh ra như tưởng tượng, trúng một chưởng mà vẫn không hề nhúc nhích!

Chưởng lực hệt như đánh trúng một tòa núi lớn, ngược lại dẫn lên đối phương chú ý, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn mình.

- Không hay...

Chạm mặt với ánh nhìn kia, trong lòng Tần Sơn Quân hơi nhảy, lập tức gấp gáp lui lại.

Nhưng không đợi hắn kịp rút lui, Quan Ngạo đã bạo rống một tiếng, thuận thế vỗ chưởng tới, Tần Sơn Quân chỉ cảm thấy trước mắt cuồng phong gào thét, mí mắt không ngừng nhảy động, hiển nhiên chưởng này thế tới quá nhanh quá mạnh, khoảng cách lại gần, nhất thời không kịp né tránh, vội giơ tay lên ngăn cản, sau đó chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải cuồng bạo cuốn tới, thân hình như diều đứt dây bay vút đi ra!

Bành...

Thân thể hắn cứ thế trực tiếp phá tan cấm chế chung quanh Kiếm Đài, ngã ra xa xa mấy chục trượng...

- Chuyện gì thế?

Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến chúng nhân trên dưới Kiếm Đài đều kinh hãi, bất luận là tám đại cao thủ trên Kiếm Đài hay chúng tu sĩ dưới đài định thừa loạn xông lên, tất cả đều bị cảnh tượng Tần Sơn Quân bay vút đi ra hù cho nhảy dựng, đám đông chung quanh càng là trợn tròn mắt, thậm chí phải vuốt vuốt tròng mắt mới dám xác định thứ mình thấy vừa rồi không phải là ảo giác.

Về phần Tần Sơn Quân thì đã trực tiếp ngất đi.

Ngay cả Phương Nguyên vừa thấy Quan Ngạo xuất hiện liền cấp tốc chạy tới cũng thoáng sửng sốt, nhìn Tần Sơn Quân bay đi ra, hắn nhịn không được hít sâu một hơi khí lạnh, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Quan Ngạo, cường hành thu lại bước chân!

Rống...

Quan Ngạo như điên như dại, sau khi một chưởng vỗ bay Tần Sơn Quân, liền không chút do dự đạp bước tiến tới.

Ầm ầm!

Kiếm Đài rộng lớn bị hắn đạp cước xuống, bất ngờ run rẩy, mặt đá cẩm thạch cứng rắn không gì sánh được bị đạp thành mảnh vụn, toác ra một hố sâu, lúc này cấm chế chung quanh kiếm đài cũng lấp lánh linh quang, tán phát ra vân sóng dày đặc.

Sau đó, hắn gào thét, thân hình vọt thẳng về phía hai bóng đen kia.

Hai bóng đen vừa lên đài liền kinh hoảng chạy tới chạy lui, sớm đã trốn nấp sau lưng mấy đại cao thủ.

Thế xông tới của Quan Ngạo quá mạnh, một chưởng vỗ bay Tần Sơn Quân, lập tức dọa cho các tuyển thủ tham gia đại khảo Kiếm Đạo nhảy dựng, bọn hắn đứng trên Kiếm Đài đại khảo Kiếm Đạo, vốn đang trong trạng thái chiến ý ngất trời, dây thần kinh toàn thân kéo căng cực điểm, lúc này hệt như tên ở trên dây, trực tiếp bị Quan Ngạo dẫn nổ, sát khí ầm ầm cuốn thẳng về phía hắn...

- Hả?

Quan Ngạo thần sắc cuồng bạo, cũng đang trong trạng thái điên dại, đầu óc hết sức mơ hồ, nhưng thần thức cảm ứng lại cực kỳ linh mẫn, lập tức nhận ra bên người truyền đến từng đạo địch ý cùng sát khí, trong lòng không khỏi giận dữ, chẳng hề nghĩ ngợi liền trực tiếp xoay người, quét qua hai người bên cạnh, vừa ra tay, khí lưu trong hư không đều trở nên mơ hồ, phát ra tiếng vang như sấm rền.

- Không hay!

Hai người bên cạnh, một kẻ mập mạp vóc dáng cường tráng, tay cầm song chùy, một kẻ là lão giả áo xám lưng đeo ba đoạn trường thương, hai người thấy Quan Ngạo vung quyền đánh tới, trong lòng không khỏi cả kinh, đồng thời giật lui ra sau, tiếp đó giơ lên binh khí trong tay, mập mạp khẽ rung song chùy, ông ông tác hưởng, khua múa vòng vòng, hung hăng nện tới đầu và ngực Quan Ngạo!

- Bành!

Lúc này tâm thần Quan Ngạo đang rất hỗn loạn, suy nghĩ cũng đơn giản, không tránh không né, trực tiếp đụng lên.

Bành.

Chùy nện về phía ngực bị hắn dùng nhục thân cường hoành trực tiếp chấn bay, đụng ngược về phía tên mập mạp mặt xanh, đánh cho xương ngực đối phương vỡ thành vài đoạn, nhưng chùy còn lại cũng đã hung hăng đánh trúng lên đầu Quan Ngạo.

Chùy đồng kia vốn lớn chừng đầu trâu, bên trên mọc đầy gai nhọn, bị tên mập mạp dùng cự lực thúc đẩy đánh tới, cầu sắt cũng có thể bị nện nát, nhưng khi đập lên đầu Quan Ngạo lại chỉ phát ra tiếng vang như sấm rền, sau đó bàn tay tên mập mạp tê dại cả ra, chùy đồng bị trực tiếp đụng bay ra ngoài, Quan Ngạo lắc lắc đầu, tựa hồ hoàn toàn không chút ảnh hưởng.

Ngược lại là tên mập mạp mặt xanh bị dọa cho sửng sờ, ngơ ngác nhìn Quan Ngạo, nghĩ thầm đứa này rốt cục làm bằng thứ gì?

Quan Ngạo chộp lấy hắn nhấc bổng lên, vung mạnh ra sau, ở sau lưng, lão giả áo xám chính đang đâm thương tới, lại chợt nghe trên đỉnh đầu kình phong đại tác, trước mắt bỗng tối sầm, cứ thế bị mập mạp cường hành đụng phải, hai người ôm lấy nhau nhào!

Lúc hai người lăn xuống Kiếm Đài, xương cốt toàn thân đã vỡ vụn, trọng thương không bò dậy nổi...

Mà Quan Ngạo lại vẫn một khắc không ngừng, tiếp tục đánh thẳng tới.

Thời này khắc này, hắn đã hóa thân thành cuồng nhân, căn bản không quản trước mắt cản đường là ai, chỉ cảm giác được sát ý và địch thị trên thân những người này, thế là phân định làm đối thủ, trực tiếp nghiền ép mà tới...

- Kẻ điên này từ đâu ra?

- Mau giết hắn...
Bình Luận (0)
Comment