Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 826: Tuyệt Thế Mãnh Nhân (2)

Chương 826: Tuyệt thế mãnh nhân (2)
Chư vị cao thủ trên đài đều kinh hãi, mới đầu bọn hắn còn không coi đại hán này ra gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy ba đại cao thủ bị hắn quét xuống đài chỉ trong nháy mắt, lập tức bị hù cho hãi hùng khiếp vía, thấy hắn lao về phía mình càng là không chút nghĩ ngợi, tức tốc liên thủ tấn công, thoáng chốc đã có bốn năm người đồng thời vây lại.

Nhưng Quan Ngạo cũng không chút do dự, hoàn toàn không biết sợ là gì, cường hành đâm thẳng đến.

Ầm ầm...

Thần lực hắn kinh người, đáng sợ dị thường, ngay cả hư không đều bị dẫn động, cuộn lên kình phong ngút trời.

Người lực lượng hơi yếu chút ở trước mặt hắn, ngay cả đứng đều đứng không vững...

Trên Kiếm Đài bỗng chốc thành một mảnh hỗn loạn.

Đám cao thủ này rõ ràng đã chiến ra mười vị trí đứng đầu, thực lực đều đáng sợ vô cùng, song ai mà ngờ, đột nhiên nửa đường giết ra một tên cuồng nhân như thế, giảo cho Kiếm Đài hoàn toàn đại loạn, nhất thời có vẻ áp chế gắt gao cả mười vị đại cao thủ...

- Phương tiểu hữu, đây... Đây là chuyện gì?

Trên Xích Thủy Đan Khê, chư vị Đan Sư cũng đều kinh hãi, người bên ngoài có lẽ không biết Quan Ngạo, nhưng bọn hắn đều biết đây là tên to xác một mực đi theo bên cạnh Phương Nguyên. Song ai nghĩ được rằng, giữa lúc đệ tử Tẩy Kiếm Trì chính đang khiêu chiến Phương Nguyên, Phương Nguyên còn chưa xuống đài, ngược lại tên to xác bình thường nhìn như vô hại kia đột nhiên vọt lên Kiếm Đài, hơn nữa còn hung cuồng như vậy?

Nhưng vấn đề bọn hắn hỏi, Phương Nguyên không cách trả lời, vẻ mặt hắn cũng không giấu được nghi hoặc.

- Sao Quan Ngạo sư huynh lại đột nhiên xuất quan?

- Hai người mà hắn một đường đuổi giết kia là ai?

- Quan trọng hơn chính là... Sao giờ hắn lại trở nên đáng sợ như vậy?

... ...

- Mạc tiền bối, chúng ta có cần... Quản hay không?

Biến cố bất ngờ chọc cho chung quanh kinh hãi, nhất là trên Tiên Đài chủ trì đại khảo Kiếm Đạo.

Mới đầu lúc Quan Ngạo vừa xông tới Kiếm Đài, vị chủ khảo áo đen liền đã vỗ bàn đứng dậy, định quát lệnh người lôi hắn xuống, nhưng mệnh lệnh còn chưa đi ra, đã thấy Quan Ngạo tung chưởng đánh bay Tần Sơn Quân, hắn không khỏi hơi ngớ, thu lại mệnh lệnh không phát, rất nhanh sau đó liền lại thấy được Quan Ngạo thế như điên dại, cùng lúc ném tên mập mạp và lão giả áo xám xuống đài...

Đến lúc này, hắn lại bỗng trầm mặc.

Nghe được bên cạnh có người hỏi dò, áo đen chủ khảo đột nhiên cười cười, nói:

- Tại sao phải quản?

- Thế cái kia...

Người bên cạnh khá là sốt ruột, chỉ lên Kiếm Đài nói:

- Tên điên kia nhiễu loạn đại khảo Kiếm Đạo...

- Cái gì gọi là nhiễu loạn?

Áo đen chủ khảo lạnh giọng cười khẽ:

- Hắn có vi phản quy củ lão phu định ra?

Tên chấp sự bên cạnh nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.

Hán tử nhìn như điên dại kia, từ sau khi lên đài liền một mực chưa thi triển thần thông gì mà chỉ quyền đấm cước đá, dù nhìn không ra chương pháp, nhưng miễn cưỡng có thể tính thuộc phạm trù võ pháp, chỉ là... Khiến bọn hắn có chút nghi hoặc không hiểu chính là, hán tử điên dại đó cũng không giống tới tham dự đại khảo Kiếm Đạo, rõ ràng là tới quấy rối, lúc này ngươi lại nói cái gì quy củ?

Áo đen chủ khảo cười lên nói:

- Nếu đã không trái quy củ, vậy cứ để hắn trên đài thì đã sao?

Nghe lời này, mấy vị chấp sự bên cạnh thảo luận một lúc, ai cũng không nói gì.

Không biết tại sao, bọn hắn bất giác cảm thấy trong ánh mắt vị chủ khảo này tựa hồ có ý vị như đang cười trên nỗi đau của người khác...

- Khí lực mạnh quá...

Lúc áo đen chủ khảo say sưa nhìn Quan Ngạo trên Kiếm Đài, hắn đã bị bốn năm người vây quanh.

Đồng thời với đó, tùy theo Tần Sơn Quân và hai vị cao thủ khác bị đánh xuống đài, toàn bộ Kiếm Đài đã bị Quan Ngạo quấy cho đại loạn, dưới Kiếm Đài, chúng tu vốn một mực chờ đợi cơ hội lập tức dồn dập xông lên Kiếm Đài, muốn thừa loạn đoạt lấy vị trí trước mười, một người lên đài, những người khác liền vội vàng đi theo, nhất thời, trên Kiếm Đài chen chúc gần trăm người, nhao nhao xuất kiếm vung thương, ngươi tới ta đi, đao quang kiếm ảnh loạn thành một đoàn.

Trong mảnh loạn tượng ấy, Quan Ngạo càng thêm cuồng nộ, làn da ngăm đen ẩn ẩn phát sáng, tựa hồ có một ngọn núi lửa đang hừng hực thiêu đốt, trong ánh mắt hắn tựa hồ cũng có ánh lửa vọt thăng, quả thực nhìn giống hệt như một vị Ma Thần!

Hoa...

Có người vung vẩy Huyền Thiết Liên quấn hắn lại, hắn gầm lên một tiếng như hổ rống, trực tiếp kéo đứt xích sắt, sau đó tung ra một quyền, chủ nhân xích sắt lập tức bị đánh bay, trên đường bay đụng ngã lăn bảy tám người khác, sau đó thẳng tắp té bên ngoài Kiếm Đài.

Bá!

Thương Đạo thiên kiêu Triệu Huyền Tước nhìn thấy Quan Ngạo, ánh mắt tức thì tỏa sáng, đột nhiên đạp bước tiến lên, thương như Độc Long, từ trên cao nhìn xuống, vung thương đâm thẳng về phía Quan Ngạo, thân thương rung động kịch liệt, kéo theo một vòng tiếp một vòng khí lưu có thể thấy bằng mắt thường, ngay cả nền đá cẩm thạch dưới chân cũng bị lực lượng trên thân thương chấn cho bay lên mảnh vụn, đủ thấy trên thân thương này ẩn chứa lực lượng mạnh cỡ nào.

Nhưng Quan Ngạo thoáng nhìn thanh trường thương kia, lại chỉ khẽ phất tay trảo tới.

Trên mặt Triệu Huyền Tước lập tức chớp qua một mạt hàn ý:

- Muốn dùng tay bắt lại trường thương của ta, đúng là ngu xuẩn...

Trên thân thương mang theo một cỗ lực đạo xoay tròn cuồng bạo, người dù có lực lượng lớn đến mấy, bắt lấy thân thương đều sẽ bị lực lượng này dẫn động, sợ rằng nguyên cả cánh tay đều sẽ bị lực lượng này xoắn cho nát vụn, đến cả cặn bã đều không thừa...

Nhưng ngay lúc hắn vừa nghĩ vậy, tay Quan Ngạo đã bắt lấy thiết thương.

Sau đó...

... Sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra sất!

Thiết thương đột nhiên ngưng lại chuyển động, hệt như bị một chiếc kìm sắt đẳng cấp Thần Khí khóa lại.

- Sao lại thế này?

Triệu Huyền Tước ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, chợt thấy một nắm đấm cực lớn...

Bành...

Máu mũi chảy dài, trực tiếp bay ngược ra sau...
Bình Luận (0)
Comment