Chương 827: Hung thần Quan Ngạo (1)
- Quái thai này chui ra từ đâu?
Tiểu Việt sơn chủ lẫn trong trong đám đông, mắt thấy Quan Ngạo bất ngờ đánh bay luôn cả Triệu Huyền Tước, trong lòng ẩn ẩn mừng thầm, mượn thân hình người khác che chắn chính mình, tiếp đó bất ngờ lẻn đến sau lưng Quan Ngạo, mở ra quạt xếp, cánh tay khẽ rung...
Sưu sưu sưu sưu sưu
Tiếng xé gió vang lên đầy trời, vô tận lưỡi đao mỏng và sắc bén xảo trá mà cay độc bay tới con mắt, yết hầu, đũng quần, sau ót và mấy đạo đại huyệt yếu ớt nhất trên thân Quan Ngạo, dựa vào sự sắc bén của những phi đao được đặc chế này, hoàn toàn có thể tránh qua pháp lực hộ thân của người tu hành bình thường, chỉ cần trúng một đao liền sẽ trọng thương!
Quan trọng hơn chính là, trong cục diện hỗn loạn như hiện tại, muốn phát hiện phi đao là điều vô cùng khó khăn...
Quan Ngạo cũng không phát hiện!
Nhưng hắn sau khi trở nên điên dại, phản ứng ngược lại càng thêm phần linh mẫn, bén nhạy nhận ra nguy hiểm tới gần, hắn không biết nên tránh thế nào, vậy lại không tránh, mà chỉ nghiêm mặt rống một tiếng, pháp lực toàn thân tăng vọt, hình thành nên một loại hỏa diễm màu đỏ thắm, như là một tầng huyết quang, lại phảng phất như một đài hoa sen nở rộ vòng quanh nhục thân Quan Ngạo...
Sau đó, toàn bộ đám phi đao bắn tới trong tầng hỏa diễm!
Tiếp sau đó, tất cả phi đao đều bị hòa tan, hóa thành từng giọt từng giọt nước thép rơi trên mặt đất, xì xào vang dậy!
- Đó là cái gì?
- Hắn thi triển thần thông ư?
Chung quanh Kiếm Đài, vô số người tu vi hoặc cao hoặc thấp đều đang chăm chú nhìn lên.
Vừa thấy quanh người Quan Ngạo bùng lên hỏa diễm cổ quái như là đài sen, chúng nhân lập tức kinh hãi, la hoảng lên.
Đại khảo Kiếm Đạo tự nhiên là không thể thi triển thần thông, bằng không chính là gian lận, phải bị trục xuất ra khỏi Kiếm Đài, bởi vậy vừa rồi khi Quan Ngạo vọt lên đài, lão giả áo đen còn có thể coi hắn là người tham gia đại khảo, nhưng giờ, lại há có thể lại ngồi yên không để ý?
Nhưng mà, giữa lúc một số người lớn tiếng kêu hô, lại cũng có một đám người đột nhiên nheo mắt lại.
- Đây không phải thần thông...
Bọn hắn hít sâu một hơi khí lạnh:
- Đó là chiến cương...
- Chiến cương?
Nghe được danh xưng có chút xa lạ này, phần đông người tu hành đều mê mang, sau đó mới có một vài người đột nhiên hồi thần, thất thanh kêu lên:
- ... Đó là cương khí hộ thân mà chỉ tu võ giả thượng cổ mới luyện ra được?
Nghe được lời ấy, càng nhiều người sa vào kinh hoảng.
Thời thượng cổ, Tiên Đạo chưa mấy hưng thịnh, Luyện Khí Sĩ biết được pháp thuật thần thông cực ít, bởi vậy khi đó võ pháp càng thịnh hành, cũng chính vì nguyên nhân này, võ pháp thời thượng cổ hưng thịnh hơn hiện tại nhiều, có điển tịch ghi chép, Luyện Khí Sĩ thời thượng cổ, Võ Đạo thông thiên, sau khi nhục thân cường hãn đến trình độ nhất định liền có thể tu luyện ra một loại cương khí che chở xung quanh người, đao kiếm khó nhập, vạn vật chớ thương.
Loại cương khí này khác với thần thông, là một loại tồn tại nào đó kết hợp giữa pháp lực tự thân và thần thức, cũng tính là một bộ phận lực lượng bản thân, bởi vậy, dù là ở một số địa vực cổ quái cấm tuyệt thần thông, chiến cương đều không cách nào cấm tuyệt, đương nhiên sẽ không được tính là thần thông.
Chỉ là thế gian bây giờ thịnh hành lực lượng thần thông, người tinh tu võ pháp vốn đã ít, chiến cương tự nhiên liền rất khó xuất hiện.
Chỉ một số võ giả trấn thủ Ma Biên trong truyền thuyết mới có thể luyện ra một thân chiến cương, ai có thể ngờ hôm nay lại nhìn thấy ở đây?
Thậm chí đã có người nhịn không được hoài nghi, tráng hán giống như Kim Cương chẳng lẽ là tới từ Ma Biên?
Ngay khi chúng nhân chung quanh đang chìm trong một mảnh kinh ngạc, Quan Ngạo lại vẫn hồn nhiên không biết, thậm chí hắn không biết thứ bao trùm quanh người mình là vật gì, chỉ là vô thức cảm thấy nên làm như thế, vậy là làm theo, cảm thấy nên có thứ gì đó che chở nhục thân, vậy là chiến cương hộ thân thuận thế hiện ra, sau khi hóa vô số phi đao âm độc thành nước thép, hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn.
Ánh mắt uy nghiêm đảo quanh bốn phía, tìm kiếm người vừa rồi khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
- Đây là quái vật gì?
Lúc này Tiểu Việt sơn chủ sớm đã bị một thân chiến cương trên người Quan Ngạo dọa sợ, cả kinh không thôi, vừa thấy hắn đảo mắt liếc nhìn, lại thấy phi đao hóa thành nước thép, liền cấp tốc ẩn vào trong đám đông, tận lực tránh né ánh mắt Quan Ngạo, đồng thời thấp giọng kêu lớn:
- Quái vật này hung cuồng quá, mọi người mau cùng nhau ra tay, trước liên thủ đuổi hắn xuống...
Chúng tu trên đài nghe vậy đều vừa kinh vừa sợ, ánh mắt hãi hùng nhìn hướng Quan Ngạo.
Nhưng trong nhất thời, lại không ai thật nghe theo lời hắn, cả gan tiến về phía Quan Ngạo.
Tiểu Việt sơn chủ vừa thấy như thế, lần nữa thấp giọng kêu lên:
- Chín vị cao thủ khi trước đều đã bị đánh xuống đài, đây chính là cơ hội ngàn năm có một để chúng ta đoạt lấy vị trí, nhưng quái vật này quá cuồng, có hắn trên đài, chúng ta không ai đứng vững chân được...
Vừa nói, thân hình hắn vừa du tẩu, chưởng lực âm thầm tung ra, đã có bốn năm người bị hắn đánh bay.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, bốn năm người kia xông hướng Quan Ngạo, nhìn qua hệt như là tự mình vọt tới, động tác này lập tức khiến cho chúng tu trên đài cả kinh, dồn dập cùng theo, bọn hắn vốn đã bị Quan Ngạo hù cho không nhẹ, thấy có cơ hội đánh hắn xuống đài, há lý nào lại khách khí, lập tức liền thi triển toàn lực, phô thiên cái địa nghênh hướng Quan Ngạo...
Nhất thời, đủ loại đao thương kiếm kích như mưa rào, như kình phong trút nghiêng mà xuống, đổ ập về phía Quan Ngạo!
Hiện tại số người tại trường ước chừng đã gần trăm, hơn nữa dám lên đài vào lúc này, dù có là đục nước béo cò thì cũng phải có bản lĩnh nhất định, tu vi thấp nhất cũng là Đan phẩm Xích Đan, đặt ở bên ngoài đều là cường giả một phương!
Bây giờ nguyên một đám liên thủ tấn công Quan Ngạo, lực lượng phải đáng sợ cỡ nào?