Chương 828: Hung thần Quan Ngạo (2)
Dù là Kim Đan cao giai, sợ rằng cũng không dám chính diện cứng đối cứng ở khoảng cách gần với nhiều người như vậy...
- Thật không hiểu quy củ...
Áo đen chủ khảo trên Tiên Đài thấy cảnh này, sắc mặt tức thì đại biến, như định ra tay, sau cùng lại nhịn xuống.
Quy củ vốn do chính hắn định ra, cho phép người tham gia liên thủ, có lý nào giờ lại đi ra phá hoại?
Ở đầu bên kia, Phương Nguyên đã nhịn không được, thân hình khẽ động, đang định xông đem đi qua, bỗng trước mặt hắn bay vụt tới một thân ảnh thon gầy, người đó thần sắc bình tĩnh ngăn hắn lại, lúc này mới khiến hắn cố kiềm nén kích động lao ra!
Ngăn trở Phương Nguyên chính là Tôn quản sự, hắn thấp giọng nói:
- Để hắn thử xem!
Vừa nói chuyện, hắn đã trở tay vặn người, pháp lực bùng lên, khẽ quát một tiếng, tay vung Thiên Kích Chùy ném lên Kiếm Đài, chỉ thấy Tử Kim Chùy to lớn cuốn theo kình phong gào thét, xoay tròn như cối xay gió, cấp tốc lao về phía Quan Ngạo.
- Hả?
Trên kiếm đài, Tiểu Việt sơn chủ liếc thấy cảnh này, lập tức cười lạnh một tiếng, tung người lao lên, múa quạt quét xuống cự chùy.
Nhưng hắn nào ngờ Thiên Kích Chùy lại nặng đến vậy, quạt xếp vừa tiếp xúc với Thiên Kích Chùy, hắn liền trực tiếp bay đi ra...
Nan quạt được cấu tạo từ vô số cơ quan, do huyền thiết đúc thành bị nện cho nát nhừ, thậm chí trọn cả cánh tay đều bị xoắn nát.
Nếu không phải hắn kịp thời nhận thấy có gì đó không đúng, súc đầu tránh gấp, sợ rằng cả người đã bị nện nát nhừ.
Đùng!
Trong khi đó Quan Ngạo thì lại vững vàng vươn tay đón lấy cự chùy, bàn tay siết chặt, sau đó hung hăng quét ra.
Ầm ầm!
Cả một phiến người ở chung quanh đều bị quét bay, nhẹ nhàng như hất rơm rạ!
Quan Ngạo tay cầm Thiên Kích Chùy, quả thực hệt như Ma Thần, Thiên Kích Chùy nặng hơn vạn cân, ở trong tay hắn lại nhẹ nhàng như là đồ chơi, chỉ là lực lượng món đồ chơi này đáng sợ khó mà hình dung, khoan nói người bị Thiên Kích Chùy bao phủ, thậm chí chỉ vừa bị kình phong quét đến, chân cũng đã đứng không vững, gân đứt xương gãy, kêu thảm liên hồi, dồn dập rớt xuống đài thành từng mảng từng mảng từ...
- Đây đều là cao thủ Võ Đạo a...
Chúng nhân quanh Kiếm Đài ngây ngốc nhìn lên, thậm chí một ít tông chủ, trưởng lão đại tiên môn đều bỗng chốc mất đi khí độ thong dong, từ trên Tiên Đài phủ đầy sương mù chạy vội mà ra, hai mắt trợn trừng nhìn Quan Ngạo trên Kiếm Đài!
- Hung thần này từ đâu ra?
Ngay cả với kiến thức của bọn hắn đều như đang gặp phải quỷ:
- Không ngờ lại hung cuồng đến vậy, chém giết cao thủ Võ Đạo mà cứ như bổ dưa thái rau...
- Ha ha, diệu thay, diệu thay...
Áo đen chủ khảo thì lại ha ha cười to, rất là sướng khoái, cười lớn nói:
- Lần đại khảo Kiếm Đạo này không ngờ lại xuất hiện một vị tiên miêu tốt như thế, đúng là tuyệt thế mãnh tướng giữa phàm tục, vạn phu chớ địch, kẻ này, chính là tuyệt thế mãnh tướng của Tiên gia ta...
- Đây còn là người sao?
Thấy Quan Ngạo đại sát tứ phương trên Kiếm Đài, trong đầu đám đông dưới đài không khỏi hiện lên ý niệm như vậy!
Quan Ngạo vốn đã lực lớn vô song, quả thực không còn thuộc phạm trù con người, nay trong tay lại nhiều thêm một thanh đại chùy, lực lượng mạnh mẽ đến mức khó mà dùng ngôn từ để hình dung. Thiên Kích Chùy xoay chuyển, lập tức kích lên từng trận cuồng phong, một cơn lốc xoáy đột ngột xuất hiện giữa hư không, càn quét bốn phía, phàm là ai tới gần nửa điểm đều bị cuồng phong trực tiếp quét bay đi ra, dù cho tu vi cao thâm, không đến nỗi bị cuồng phong quét đi, song chỉ cần bị cự chùy sát qua, kết cục cũng là vô cùng bi thảm, bất luận binh khí hay nhục thân, tất cả đều không kham nổi một kích.
Trong tình cảnh đó, Kiếm Đài vừa nãy còn hò hét náo nhiệt, rất nhanh liền yên ắng trở lại, không biết bao nhiêu người bị nện xuống dưới đài, cũng không biết bao nhiêu bị dọa cho sợ mất mật, chủ động nhảy xuống Kiếm Đài...
Nhìn Quan Ngạo vung vẩy đại chùy, tung hoành tứ phương, vô luận trên đài dưới đài, trong đầu ai nấy đều chỉ có một ý niệm!
- Đây không phải người...
- ... Đây là Ma Thần đến từ Địa Ngục!
...
...
- Mãnh hán phương nào, cũng dám đến đây giương oai?
Đang nói Quan Ngạo vừa ra tay, chấn kinh bát hoang tứ vực, trên Tiên Đài, gần trăm tu sĩ bị hắn một thân một mình đuổi cho nhếch nhác tháo chạy khắp nơi, tiếng kêu khóc vang lên không ngừng, sớm đã kinh động đến vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì nãy giờ một mực chưa từng ra tay kia, hắn suýt nữa thì bị một tên tu sĩ bay tới nện trúng, tức đến lông mày dựng ngược lên, hai mắt như kiếm, lạnh lùng nhìn sang Quan Ngạo.
- Hả?
Trong vô thức Quan Ngạo cũng cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Sát na đó, đệ tử Tẩy Kiếm Trì nhướng mày, “Bá” một tiếng, trường kiếm xuất vỏ.
Hắn có kiêu ngạo của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, dù muốn ra tay với Quan Ngạo thì cũng phải đợi khi đối phương đối mặt mình với rút kiếm.
Leng keng...
Trường kiếm vừa xuất kiếm, lập tức tản ra một trận tiếng huýt dài chói tai.
Sau đó, thiên địa đột nhiên tối sầm xuống, một đạo kiếm quang sáng như nắng gắt, chậm rãi bổ tới.
- Không hay...
Chứng kiến cảnh đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất kiếm, trong lòng chúng tu chung quanh đồng thời lộp bộp một tiếng.
Ngay cả Phương Nguyên cũng cả kinh.
Nhưng rốt cuộc hắn vừa thấy được cảnh Quan Ngạo đại sát tứ phương, mới cố kiềm nén lại kinh hãi trong lòng.
Rống...
Thời khắc đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất kiếm, Quan Ngạo cũng cảm ứng được sát ý trên người đối phương.
Hắn bạo hống một tiếng, vung chùy đánh tới.
Nhưng chùy này dù cuốn theo từng trận cuồng phong, khiến cho hư không đung đưa, song với đệ tử Tẩy Kiếm Trì mà nói thì vẫn quá chậm.
Kiếm của đệ tử Tẩy Kiếm nhìn như chậm chạp, nhưng đó là bởi vì quá nhanh, quá sáng, mới mang đến cho người cảm giác “chậm”...
Trên thực tế, kiếm này vừa nhanh lại vừa tinh chuẩn, hơn nữa còn mang theo một loại ý cảnh huyền diệu khó mà hình dung, sớm nửa khắc như Quan Ngạo vung Thiên Kích Chùy tới nửa đường, kiếm này đã xảo diệu mà sắc bén chém lên khớp tay phải Quan Ngạo, sau đó lực lượng cất chứa trong kiếm quang gào thét mà ra, nổ rền vang một chuỗi tiếng bôm bốp nơi khớp tay Quan Ngạo...