Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 829 - Chương 829: Kiếm Ý

Chương 829: Kiếm ý
Lúc này quanh người Quan Ngạo được bao trùm bởi một tầng Hồng Liên chi hỏa tinh mịn, không phá vỡ tầng hỏa diễm này, liền không thương được tới hắn, nhưng kiếm của đệ tử Tẩy Kiếm Trì lại vừa mạnh vừa xảo diệu mười phần, bất ngờ chém cho cánh tay phải hắn cứng đờ.

- Hô...

Thoáng chốc, Thiên Kích đại chùy rời tay, đâm xuống góc phải Kiếm Đài.

Trọn cả Kiếm Đài dường như run lên khe khẽ, cấm chế góc bên phải không ngừng ba động, sau đó bị cường hành xé rách, Thiên Kích Chùy cũng theo đó chậm rãi trượt xuống, cuối cùng nện trên mặt đất, chỉ nghe “Bành” một tiếng, nơi Thiên Kích Chùy rơi trúng, nền đá cẩm thạch cứng rắn trực tiếp vỡ thành mạng nhện, khuếch tán ra một hố sâu hoắm!

- Trời ạ, chùy kia nặng bao nhiêu?

Chúng tu vây xem chung quanh đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, cảnh này thực sự quá xung kích.

Vừa rồi Thiên Kích Chùy xoắn nát cánh tay Tiểu Việt sơn chủ, chúng tu nhìn xem còn tưởng đó là bởi lực lượng trên chùy quá mạnh, đến sau Quan Ngạo nắm chùy trong tay, quét sạch tứ phương, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, mới khiến người sinh ra hiểu lầm!

Thẳng đến lúc này, cự chùy rơi xuống đất, chúng nhân mới ý thức được, không ngờ chùy kia lại nặng đến thế!

Rất nhanh, lại có người nhận ra:

- Khi nãy tứ đạo khôi thủ chính là dùng chùy này rèn sắt, dùng trọn vẹn mười canh giờ?

...

...

- Đây là quái vật gì?

Tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì mới đầu vốn định chém xuống cánh tay Quan Ngạo, lại không nghĩ rằng, một kiếm chỉ chém rụng cự chùy trong tay đối phương, sắc mặt thoáng trầm xuống, cảm nhận được nhục thân Quan Ngạo mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng, ánh mắt không khỏi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hồng Liên chiến cương trên người Quan Ngạo, sau đó trong lòng không ngừng tính toán, suy tính xem làm sao phá được chiến cương!

Rống...

Mà Quan Ngạo, sau khi bị một kiếm chém văng cự chùy, trong lòng vừa gấp vừa giận, phẫn nộ gầm lên một tiếng, trực tiếp lao thẳng đến, vung quyền hung hăng nện tới thân hình gầy gò của đệ tử Tẩy Kiếm Trì đệ. Nhưng quyền này của hắn tuy uy mãnh, tốc độ lại vẫn chậm, lúc quyền nện tới, thân hình Tẩy Kiếm đã chớp động, vòng ra sau lưng hắn.

Xùy!

Kiếm quang như sợi xích lần nữa chém ở sau lưng Quan Ngạo.

Song lần này kiếm quang vẫn bị Hồng Liên chi hỏa trên người Quan Ngạo cản lại, không cách nào gây ra được tổn thương!

Lúc này đầu óc Quan Ngạo còn đang mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy càng thêm cuồng nộ, gào thét một tiếng, chộp tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hiện tại tuy lực lượng hắn đã lớn đến khó mà hình dung, nhưng tốc độ lại rõ ràng kém thua không ít, phạm vi tranh đấu chỉ khoảng một xích, lại một mực không bắt được đệ tử Tẩy Kiếm Trì, ngược lại bị đối phương mượn dùng thân pháp du tẩu, kiếm quang không ngừng đinh đinh đương đương đánh lên các nơi yếu hại trên người.

Hành động này quả thật đã chọc giận Quan Ngạo, hắn điên cuồng rống giận, chiến cương trên người trướng lên từng tấc từng tấc...

Chúng tu dưới Kiếm Đài nhìn đến ngây ngốc, tâm thần kích động khó mà hình dung.

Không chỉ trong lòng Quan Ngạo cuồng nộ, trong lòng đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng rất khó chịu, giận dữ thầm nghĩ:

- Đứa này rõ ràng chỉ có một thân man lực, không đáng là gì, ta đường đường là Hắc Bào Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì, lại ngay cả phòng ngự ngoài thân đối phương đều không phá nổi?

- Nếu chuyện này truyền về Kiếm Trì, ta còn mặt mũi nào tranh thủ thân phận Bạch Bào Kiếm Sư?

Tâm thần khẽ động, hắn càng phẫn nộ, kiếm thế đột ngột biến chuyển, từ nhẹ nhàng mau lẹ trở nên trầm nặng như núi, đồng thời với đó, trên thân kiếm bắt đầu ẩn ẩn quấn quanh từng tầng từng tầng kiếm khí màu đen, lúc này thậm chí ngay cả hư không quanh người hắn đều trở nên mơ hồ, phảng phất bị loại lực trường nào đó ảnh hưởng, dần nhiều thêm một loại ý cảnh khó diễn tả bằng lời.

- Đó là... Kiếm ý?

Có người biết hàng, nhận ra lực lượng trên kiếm kia, không khỏi kinh hãi thốt lên.

Cũng trong sát na này, đệ tử Tẩy Kiếm Trì “sưu” một tiếng đâm kiếm ra, thời khắc đó, Quan Ngạo cũng đang hướng hắn vồ tới, nhưng hắn lại không trốn tránh như trước, mà dung nhập một thân lực lượng và thần niệm vào trong thân kiếm...

“Xùy”, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Quan Ngạo, phá vỡ chiến cương, thấu thịt ba tấc...

Hoa...

Chứng kiến cảnh ấy, tất cả tu sĩ quan chiến đều đứng bật dậy, nghễnh cổ ngước nhìn.

Phương Nguyên trông thấy cảnh này, trong lòng bàn tay cũng không khỏi tràn đầy mồ hôi lạnh.

Hắn nhịn không được nhướng người ra trước gần mấy trượng, nhưng Tôn quản sự ở bên cạnh lại hướng hắn lắc đầu, Phương Nguyên cũng biết mình quan tâm sẽ loạn, một thân pháp lực lắng xuống, không lập tức ra tay, mà chỉ gắt gao tập trung nhìn lên đài!

- Ha ha...

Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy kiếm rốt cục cũng thương tổn đến Quan Ngạo, trên mặt chớp qua một tia cười lạnh, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn chợt biến, kiếm ý bám trên thân kiếm nháy mắt liền phá vỡ chiến cương Quan Ngạo, thấu thịt ba tấc, song mấu chốt là, chỉ mới thấu thịt ba tấc, sau ba tấc liền giống như gặp phải lực cản cực lớn, không cách nào đâm sâu thêm được...

- Nhục thân đứa này là gang thép đúc thành chắc?

Phát hiện đó khiến hắn kinh hãi không thôi, vội vận lực đẩy về trước, lại vẫn không nhúc nhích!

Chính tương phản, thanh bảo kiếm dùng nước Tẩy Kiếm Trì rèn đúc ra kia, sau khi bị Hồng Liên chiến cương quanh người Quan Ngạo thiêu đốt, bất ngờ dần trở nên đỏ lên, phù văn khắc trên thân kiếm bị tróc ra từng mảng, tưởng như sắp bị hòa tan...

Rống...

Quan Ngạo bị kiếm đâm trúng, đáy mắt sinh ra lửa giận hừng hực, gào thét vồ tới.

Đệ tử Tẩy Kiếm Trì cả kinh, tức tốc rút kiếm, lui lại.

Nhưng đến lúc hắn muốn rút kiếm, mới phát hiện kiếm mình không rút ra được.

Kiếm kia đâm vào cơ thể Quan Ngạo, không ngờ lại bị nhục thể đối phương khóa cứng lại, bằng khí lực của hắn không thể nào rút ra!

Biến cố bất ngờ khiến thân pháp hắn nháy mắt ngưng trệ, chính trong thoáng chốc ấy, bàn tay Quan Ngạo vồ tới, bắt lấy cánh tay cầm kiếm, đệ tử Tẩy Kiếm giật nảy mình, vô thức phi thân lên, hai chân giao xoa đá ra, kẹp lấy một thân pháp lực, không ngừng đạp trên thân Quan Ngạo bốn, năm cước, mỗi một cước đều mang theo lực lượng cuồng bạo khai sơn phá thạch...
Bình Luận (0)
Comment