Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 831 - Chương 831: Một Kiếm Bay Tới Muốn Giết Người (2)

Chương 831: Một kiếm bay tới muốn giết người (2)
“Vèo vèo” hai tiếng, hai đạo kiếm quang khủng bố khó có thể hình dung xẹt qua không trung, chém thẳng tới Tiên Đài.

Hai đạo kiếm quang này cường thịnh tới cực điểm, bất luận là lực lượng hay tốc độ đều mạnh hơn đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia mấy lần, nháy mắt liền đã đột phá khoảng cách trăm trượng, chém thẳng về phía Quan Ngạo chính đang ngây ngốc đứng ở trên đài!

Trước đây hắn thoạt nhìn mơ mơ màng màng, nhưng lại có được bản năng chiến đấu linh mẫn.

Mà vào lúc này, hắn nhìn như khôi phục thần trí, song đối mặt với hai đạo kiếm quang nhanh đến đáng sợ kia, ngược lại quên mất trốn tránh!

Hoặc nói cách khác, ở trước mặt kiếm quang, hắn căn bản không kịp trốn tránh...

- Trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, chẳng lẽ ngươi định cả giận giết người?

Chứng kiến cảnh này, thần sắc vị chủ khảo áo đen ngồi trên đài cao chợt chuyển giận, thân hình đột nhiên lao vút lên giữa không trung, tay áo phất tung, tựa như một con Ô Long quét ngang mà qua, trực tiếp dùng tay áo quấn lấy đạo kiếm quang bên trái.

Xùy

Tay áo lập tức bị kiếm quang xoắn cho nát bấy, như từng mảnh bươm bướm đen bay múa rợp trời.

Nhưng bởi thế đạo kiếm quang cũng bị hắn hóa giải, biến mất không thấy đâu nữa, song cũng chính lúc này, sắc mặt hắn càng thêm phần kinh hãi.

Mắt thấy đạo kiếm quang thứ hai gào thét mà đến, bất ngờ lướt qua hắn, hướng thẳng lên Kiếm Đài kiếm tới!

Dù là hắn cũng không kịp ngăn trở.

Chứng kiến một màn này, không biết bao người chung quanh Kiếm Đài thấp giọng kinh hô, đứng bật cả dậy.

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên phía trước đạo kiếm quang đổi thành một đạo thân ảnh áo bào xanh, chính là Phương Nguyên thoạt nhìn có vẻ văn nhã yếu ớt, hắn mắt lạnh nhìn đạo kiếm quang kia, bàn tay vươn ra, liền từ bên hông một vị tán tu đang kinh hoảng rút ra một thanh bảo kiếm, sau đó cổ tay run lên, thanh bảo kiếm kia lập tức rung động lắc lư không ngừng, sáng bóng như thu thủy, nhẹ nhàng chắn ngang trước người!

Đinh...

Đạo kiếm quang từ xa xa bay tới đâm thẳng lên thân kiếm chắn trước người hắn.

Tiếng long ngâm vang rền, kiếm khí gào thét, sau đó chậm rãi tan biến

Một thân áo xanh của Phương Nguyên bị lực lượng cất chứa trong kiếm quang chấn bay phất phới, nửa ngày dần yên tĩnh lại.

Bản thân Phương Nguyên lại không hề di chuyển, thậm chí bàn tay đều không rung động nửa phân...

Đạo kiếm quang thế tới mãnh liệt kia cứ vậy bị tiêu diệt...

- Đây là chuyện gì?

Thấy cảnh này, trong lòng chúng tu quan chiến không khỏi sinh ra một loại cảm giác kinh ngạc khó mà hình dung.

Đạo kiếm quang đó lợi hại như thế, vậy mà Phương Nguyên lại ngăn cản quá dễ dàng.

Nhìn bộ dạng ra tay nhẹ nhàng như bỡn của hắn, có cảm tưởng dường như đạo kiếm quang kia chỉ là thoạt nhìn đáng sợ thôi, chứ thực ra là nhẹ như gió mát, tựa hồ dù là ai đứng ở chỗ đó, tay cầm bảo kiếm, cũng đều có thể dễ dàng cản nó lại, không phí nửa điểm khí lực…

Bá...

Nhưng số ít mấy vị tông chủ, trưởng lão các đại tiên môn vừa thấy được cảnh này, sắc mặt lại đều phát lạnh.

Trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đánh ra đạo kiếm quang vừa rồi càng là trầm mặt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

Bá!

Phương Nguyên thì lại mặt không biểu tình, cổ tay khẽ đảo, thanh trường kiếm mượn tới cắm ngược trở về trong vỏ nguyên chủ nhân.

Tiếp đó hắn chắp hai tay sau lưng, mắt lạnh nhìn hai vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì giữa không trung.

Tựa hồ đang đợi xem bọn hắn có định tung ra kiếm thứ hai!

- Hừ!

Mà lúc này, vị chủ khảo áo đen giữa trời cũng kinh ngạc nhìn Phương Nguyên một cái, rất nhanh liền quay đầu, trên mặt hiện vẻ phẫn nộ, trùng trùng hừ một tiếng, lành lạnh nhìn về phía Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, lạnh giọng quát:

- Lần này chủ khảo là lão phu, chẳng lẽ Tẩy Kiếm Trì các ngươi ngang ngược đến mức muốn chém giết thí sinh tham gia khảo khí Kiếm Đạo ngay trước mặt lão phu?

Hai vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì giữa không trung nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi, nộ khí chưa tiêu.

- Đủ rồi!

Nhưng không chờ bọn hắn hồi đáp, trên Tiên Đài sau lưng lại vang lên một tiếng nói bình thản, thanh âm kia nói:

- Tẩy Kiếm Trì không lòng dạ hẹp hòi đến mức đệ tử nhà mình thua liền muốn giết người hả giận. Vừa rồi hai người các ngươi tung ra một kiếm kia, so với Kiều sư đệ bị người xé thành hai nửa trên Kiếm Đài thì càng khiến Tẩy Kiếm Trì mất mặt, chuẩn bị về Kiếm Trì chịu phạt đi...

- Chúng ta...

Sắc mặt hai tên trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đại biến, có vẻ vẫn cứ phẫn nộ bất bình.

- Mang lên Kiều sư đệ, lăn về đây!

Nhưng thanh âm trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì bỗng chợt chuyển lạnh, ẩn ẩn mang theo tiếng kiếm kêu rít.

- ... Tuân mệnh!

Hai tên trưởng lão Tẩy Kiếm Trì rõ ràng đều có chút kiệt ngao không thuần, nhưng sau khi nghe ra được nộ khí ẩn chứa trong giọng nói trên Tiên Đài, liền cũng không dám nói gì thêm, chậm rãi đáp ứng, sau đó phi thân lên Kiếm Đài, nâng dậy đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang chảy máu đầy đất, hôn mê bất tỉnh, cánh tay bị xé xuống cũng nhặt lên, hừ lạnh một tiếng, phi thân mà đi...

- Thế là xong rồi?

Cảnh này quả thực khiến người có chút không kịp dự liệu, lòng đầy nghi hoặc:

- Đường đường đệ tử Tẩy Kiếm Trì, bị người xé thành hai đoạn, không ngờ Tẩy Kiếm Trì lại cứ vậy nhẫn nhịn, công nhiên nhận thua, sau đó một lời không phát mang theo người bị thương rời đi?

Càng có người vạn phần khó hiểu, nhìn lên Tiên Đài, nghĩ thầm vị vừa lên tiếng kia rốt cục là ai?

Không ngờ lại có thể quát tháo sai bảo trưởng lão áo đen Tẩy Kiếm Trì như thế?

- Phương tiểu ca...

Thấy hai tên trưởng lão áo đen rời đi, Quan Ngạo rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, khẽ gọi một tiếng, đang định nhảy xuống đài.

- Ngươi trước cứ ở lại trên đài!

Vị chủ khảo Kiếm Đạo thấy thế liền khẽ quát một tiếng.

Nhưng đối với lời của hắn, Quan Ngạo lại nghe mà như điếc, vẫn cứ định nhảy xuống dưới đài.

Phương Nguyên vội nói:

- Ở lại trên đài!

Quan Ngạo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bước chân dừng lại, nói:

- Ừ!
Bình Luận (0)
Comment