Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 832 - Chương 832: Khôi Thủ Kiếm Khảo (1)

Chương 832: Khôi thủ Kiếm Khảo (1)
Người chung quanh thấy cảnh này, tức thì càng thêm kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên và Quan Ngạo càng lúc càng cổ quái.

Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên mới quay sang Tôn quản sự nói:

- Đến cùng là chuyện gì?

Tôn quản sự nhìn nhìn xung quanh một lượt, lát sau mới âm thầm thở phào một hơi, thấp giọng nói:

- Chuyện này kể ra thì dài lắm, phải bắt đầu từ lúc ta tu sửa Thiên Kích Chùy trong tiểu viện của ngươi... Khi đó mỗi lần thi triển Thiên Kích Chùy đều phải cần pháp lực tẩm bổ, tiểu nương kia giao việc phí sức này cho ta... Dù sao ta cũng là vừa tu sửa Thiên Kích Chùy vừa giúp ngươi thủ quan cho đứa to xác này, không ngờ có người đến trong tiểu viện nhìn trộm, chỉ là bên ngoài có đại trận ngươi bố trí, bọn hắn không vào được. Đương thời ta định xem bọn hắn muốn làm gì, bèn cố ý mở ra đại trận, dẫn bọn hắn tiến vào, sau đó mới nghe được bọn hắn thương lượng, hình như là muốn trói lại đứa to xác kia, bức ngươi làm chuyện gì đó...

Phương Nguyên nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, liền nói:

- Nói ngắn gọn thôi!

Tôn quản sự ngẩn người, nói tiếp:

- Sau đó bọn hắn trói người không được, ngược lại còn bị đứa to xác này giết cho máu chảy thành sông!

Nói xong, lại không nhịn được bổ sung một câu:

- Hai tên khi nãy chạy nhanh nhất, đứa to xác một đường truy giết tới đây!

- Định bắt cóc Quan Ngạo sư huynh?

Nghe được đến đó, trong lòng Phương Nguyên không khỏi bốc lên lửa giận.

Cũng lúc đó, hai tên áo đen trên Kiếm Đài vừa rồi thấy thế không ổn, lập tức phi thân nhảy lên, quay người bỏ chạy!

Từ lúc đi tới Vấn Đạo Sơn này, Phương Nguyên xử sự không thể nói là không cẩn thận, thẳng tới nay, hắn đều tận hết khả năng ít gặp người ngoài, cũng không muốn chọc ra phiền toái nào trước khi sáu đạo đại khảo kết thúc. Nhưng hắn không ngờ rằng, vẫn có phiền toái tìm tới cửa, hơn nữa tìm không phải mình, mà là hướng tới Quan Ngạo, kẻ trước giờ không đắc tội với ai, như thế lửa giận trong lòng sao không bùng lên cho được?

Đặc biệt là, hiện tại Quan Ngạo đang trong giai đoạn bế quan cực quan trọng, nếu thật bị người đắc sính, ai biết kết quả sẽ thế nào?

Đương nhiên, phòng hộ hắn bố trí cho Quan Ngạo cũng rất kỹ, chung quanh tiểu viện có ba tầng đại trận thủ hộ, bình thường đều là hắn đích thân hộ pháp, tuy lần này tham gia đại khảo Kiếm Đạo, vì muốn xem xem cảnh giới võ pháp người khác để tìm kiếm thêm càng nhiều lĩnh ngộ, bởi vậy mới đi ra tiểu viện, song cũng đặc ý xin nhờ Tôn quản sự hộ pháp giúp mình, chính là để bảo đảm Quan Ngạo bế quan an toàn. Đám người kia tưởng muốn nhẹ nhàng trói lại Quan ngạo, đó là điều rất không khả năng, nhưng bất luận thế nào, bọn hắn nảy sinh tâm tư đó, liền khiến hắn khó mà tha thứ!

- Còn muốn trốn?

Quay người liền nhìn thấy hai tên áo đen vừa trốn lên Kiếm Đài đang định phi thân bỏ chạy, sắc mặt Phương Nguyên lập tức trầm xuống, áo bào xanh khẽ động, bổ nhào tới, hợp cùng Tôn quản sự đuổi bắt...

Hai người kia bị Quan Ngạo một đường đuổi giết đến đây, sớm đã tâm thần hoảng loạn, nay lại thấy Quan Ngạo đại phát thần uy, đánh giết các lộ cao thủ trên Kiếm Đài, trong lòng càng thêm hoảng sợ, lúc này đã hoảng không chọn đường, nhắm vào trong đám đông mà trốn, nhưng đám đông xem khảo thí chung quanh nhìn thấy Phương Nguyên chạy tới, liền cũng có ý giúp hắn, thế là âm thầm ngáng chân cản trở.

- Tu vi cả đời, cứ thế đi tong...

Tên áo đen bị Tôn quản sự đuổi theo mắt thấy khó mà trốn được bèn quay đầu nhìn thoáng về một hướng, nơi đó chủ nhân nhà mình tựa hồ không có ý ra tay giúp đỡ, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bi thương, đột nhiên bất ngờ xoay người, bạo rống một tiếng, giữa hai tay lấp lánh Đan quang màu đỏ thắm như là hỏa diễm, hung hăng đánh về phía Tôn quản sự.

Thân hình Tôn quản sự chợt lóe, thoáng chốc đã đi lên sau lưng người kia, đang định vung chưởng chụp tới, lại thấy trên thân người áo đen ẩn ẩn xuất hiện vết rạn màu đỏ, một loại khí tức tử vong khó mà hình dung vọt thăng lên từ sâu trong người hắn, kinh động bốn phương.

- Muốn tự bạo Kim Đan?

Ánh mắt Tôn quản sự thoáng phần kinh hãi, đưa tay vươn tới.

Xuy

Khí tức màu đỏ trên người tên áo đen còn chưa vọt thăng đến cực điểm thì đã đột ngột dập tắt.

Đầu hắn cũng lăn xuống từ trên cổ, thân thể giống như một đoạn đầu gỗ, lặng không tiếng thở ngã rơi xuống đất.

Vốn định giữ mạng cho hắn, nhưng thấy đối phương không tiếc hết thảy muốn tự bạo Kim Đan, vậy chỉ còn cách cướp trước một bước ra tay giết hắn, khoảnh khắc Tôn quản sự giơ tay ấn xuống, kiếm ý đã kích diệt thần hồn đối phương, khiến hắn ngay cả cơ hội tự bạo Kim Đan đều không có...

Cùng lúc, Phương Nguyên cũng đã chạy tới sau lưng tên áo đen còn lại, tên áo đen kia cũng tuyệt vọng trong lòng, cấp thiết rống lên một tiếng, định tự bạo Kim Đan, nhưng Phương Nguyên thoáng thấy vậy, thần sắc chợt chuyển lạnh, tay áo run lên, mấy chục đạo roi điện như cành liễu rủ bay ra, nhấc bổng đối phương như nâng một chiếc bánh ú.

Pháp lực toàn thân không cách nào vận chuyển, càng đừng nói tới tự bạo Kim Đan.

- Là ai sai các ngươi làm vậy?

Phương Nguyên chậm rãi đi tới trước mặt đối phương, nhìn sâu vào trong ánh mắt hắn hỏi.

- Ha ha...

Người áo đen nhìn ngược Phương Nguyên, trên mặt hiện lên ý cười cổ quái, sau đó sắc mặt chợt trở nên xám xịt, thần thức Phương Nguyên cực linh mẫn, lập tức phát giác đối phương muốn nghịch chuyển pháp lực, chấn tan thần hồn bản thân, không khỏi nhíu mày, roi điện quấn lấy người áo đen như độc xà trực tiếp chui vào trong cơ thể, khống chế lấy kỳ kinh bát mạch, khiến đối phương không dùng lực được.

- Ngươi...

Tên áo đen phẫn nộ đến cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Nguyên, rống to một tiếng.

Ngay đúng khắc này, bên trái cổ hắn, một pháp ấn cổ quái đột nhiên phát sáng, tùy theo pháp ấn sáng lên, khí cơ trên người hắn cấp tốc khô kiệt với tốc độ thấy được bằng mắt thường, chỉ thoáng chốc đã biến thành một bộ da người...
Bình Luận (0)
Comment