Chương 833: Khôi thủ Kiếm Khảo (2)
- Hả?
Phương Nguyên lập tức nhìn ra, đây là có người sớm đã bố xuống cấm chế trên người hắn, nháy mắt liền lấy đi tính mạng.
- Tử sĩ Kim Đan...
Sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, vừa thấy không ổn liền muốn tự sát, hơn nữa trên người còn có cấm chế có thể tùy thời lấy đi tính mạng, để tiện cho chủ nhân diệt khẩu dưới bất kỳ tình huống nào, đây rõ ràng chính là tử sĩ...
Đại thế gia, đại đạo thống trên thế gian, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút tử sĩ tồn tại.
Những tử sĩ này, vì nhiệm vụ nào đó mà không tiếc hết thảy đại giá, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng. Nhưng tử sĩ cảnh giới càng cao lại càng khó được, rốt cuộc tu sĩ có thể bước lên Kim Đan đại đạo không ai là không phải hạng người tâm chí kiên định, thiên tư trác tuyệt, người như vậy, tùy tiện đặt ở đâu đều là đại nhân vật, há sẽ chịu vì chuyện nào đó mà dễ dàng hi sinh tính mạng bản thân?
Nghĩ mà xem, tồn tại có thể điều động tử sĩ Kim Đan...
... Rốt cuộc đáng sợ cỡ nào?
- Yêu quái, không ngờ là yêu quái...
Trước Kiếm Đài đột nhiên vang lên một tràng tiếng kinh hô.
Nơi đó chính là vị trí tên áo đen bị Tôn quản sự đuổi giết nằm lại, đầu hắn đã lăn rơi trên mặt đất, chết đến không thể lại chết, nhưng tùy theo một thân sinh cơ dần dần tán đi, thi thể cũng dần dần biến hóa, một cỗ khói đen bốc lên từ trên thi thể, nhục thân lập tức xuất hiện biến đổi quỷ dị, bàn tay mọc đầy móng vuốt, sau lưng sinh ra chiếc đuôi, ngay cả đầu lâu đã lăn lông lốc trên mặt đất cũng mọc ra lông xám, răng nanh trương lên, hóa thành một đầu sói...
Cùng lúc đó, tên áo đen chỉ còn lại bộ da người trước mặt Phương Nguyên cũng mọc lông đen, hóa thành bộ dạng da gấu.
Vừa thấy bộ dạng này, người tại trường sao còn không hiểu, hóa ra hai tên áo đen đều là Yêu Ma biến thành Nhân loại!
- Đường đường đại khảo, thịnh điển nhân gian, sao lại xuất hiện nhân loại do Yêu Ma biến thành?
- Đúng vậy, hung thần trên đài chính là do bọn hắn dẫn tới, tất không mang ý tốt...
- Đúng là to gan lớn mật, loại Yêu Ma, lại dám đến Trung Châu làm loạn!
Nhất thời, xung quanh rộ lên đủ loại tiếng nghị luận, ầm ầm vang vọng, loạn thành một đoàn, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ giận dữ.
Mặc dù vì đối kháng đại kiếp, lại được Tiên Minh dốc sức điều giải, mâu thuẫn và cừu hận giữa nhân loại và Yêu Ma tạm thời được đặt xuống, thậm chí ở trước mặt đại kiếp, nhân loại và Yêu Ma còn có thể tính là minh hữu, lúc này đã có rất nhiều tiên môn và thế gia sớm giao hảo lui tới, xưng huynh gọi đệ với Yêu Ma, song đề phòng sâu trong nội tâm rất nhiều người thì vẫn chưa thực sự buông xuống.
Nhất là nơi đạo pháp hưng thịnh như Trung Châu, Yêu Ma vẫn bị coi là dị đoan.
Bởi vậy, chứng kiến cảnh này khó trách người chung quanh lại kinh ngạc và phẫn nộ như thế.
Trong một mảnh hỗn loạn, trên Tiên Đài nơi có sự hiện diện của Tiên Minh Tuần Giám Sứ cao cao tại thượng, ánh mắt bọn hắn rõ ràng đều có chút kinh ngạc, liếc nhau một cái, vẻ mặt không vui nhìn về hướng một phương Tiên Đài sương mù che phủ, bộ dạng rất là bất mãn.
- Úy Trì tiền bối...
Cũng lúc này, chung quanh Kiếm Đài, chư vị giám thị đều ngưng trọng nhìn về phía vị áo đen chủ khảo.
- Tra rõ ràng lai lịch bọn hắn!
- Tra rõ xem bọn hắn muốn làm gì!
- Quan trọng nhất là, tra rõ bọn hắn lấy đâu ra lá gan đến Trung Châu làm loạn...
Áo đen chủ khảo lạnh lùng mở miệng, liên tục nói ba câu.
Các giám thị chung quanh ứng tiếng, sau đó có người cuốn lên thi thể Yêu Ma, cùng với bộ xương khô da gấu mới bị Phương Nguyên chế trụ vừa rồi,, hóa thành mấy đạo linh quang, đồng loạt bay vút ra bốn phương tám hướng.
Mà khoảnh khắc này, trong lòng Phương Nguyên ẩn ẩn đoán được điều gì, chậm rãi xoay người qua.
Hắn hướng về phía tây bắc, nhìn lên một phương Tiên Đài sương mù che phủ ẩn trong đám tiên môn nhị lưu.
Từ lúc đi tới khảo trường, hắn cảm giác được có hai đạo ánh mắt khiến nội tâm hắn cực không thoải mái luôn nhìn chăm chăm mình.
Một là đến từ Tẩy Kiếm Trì, một liền là đến từ đài sương mù kia!
Tẩy Kiếm Trì bất thiện với mình thì có thể hiểu được, còn trên đài sương mù kia, rốt cục là người nào?
Hắn có một loại trực giác, đám tử sĩ cấp bậc Kim Đan hẳn là có liên quan tới người trên đài sương!
Lúc Phương Nguyên đưa mắt nhìn lên đài sương, trong đài sương tựa hồ cũng đang có hai đạo ánh mắt nhìn hắn.
Cách qua tầng sương mù, Phương Nguyên ẩn ẩn có thể cảm nhận được ý cười nhàn nhạt trên mặt người nọ.
Tâm lý hắn không khỏi phát lạnh, thoạt nhìn, lần này đối phương tựa hồ thua sạch quần dài, tính cả ba tên chết trong tiểu viện, đã có năm tử sĩ cấp bậc Kim Đan chôn vùi tính mạng, thiệt hại như thế dù có là đạo thống nhất lưu cũng là tổn thất cực lớn, nhưng từ điểm này cũng có thể thấy được dụng ý ác độc của đối phương, tuy lần này thất bại, nhưng vạn nhất, đối phương thành công thì sao?
Ai biết đến lúc đó cục diện sẽ biến thành thế nào?
Vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng không khỏi tuôn lên hàn ý, một luồng khí cơ khóa chặt phương đài sương kia.
- Tiếp tục khảo hạch!
Ngay lúc Phương Nguyên nhìn thẳng đài sương, áo đen chủ khảo lại đang cười ha hả nhìn Quan Ngạo ở trên đài.
Với hắn mà nói, những chuyện khác có ly kỳ đến mấy, cũng xa không thu hút bằng chuyện ở trên đài.
Hắn chậm rãi cất bước đi lên giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, rất là uy nghiêm, chẳng qua tay áo bên phải vừa rồi bị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì chấn nát, chỉ còn cánh tay trụi lủi, khiến cho khí độ giảm yếu không ít, chẳng qua bản thân hắn lại không thèm để ý, đi đến giữa không trung, ánh mắt quét qua xung quanh, khẽ cười ha ha, nói:
- Còn ai muốn lên đài khiêu chiến gia hỏa này?
Lúc này trên Kiếm Đài chỉ còn một mình Quan Ngạo đứng lẻ loi ở đó, vốn đại khảo Kiếm Đạo sắp tiến hành đến bước thứ hai.