Chương 855: Tu sĩ Tử Đan thích khoác lác (2)
Sau một ngày, trong tay hắn đã nắm giữ tận bốn năm trăm viên ma hạch, bản thân hắn cũng phải trải qua mấy chục trận chiến lớn có nhỏ có, nhưng thần thái vẫn cứ tràn trề sức sống, chẳng hề có chút dấu hiệu bị thương hay pháp lực tiêu hao đáng kể nào.
Đấy cũng là bởi phương thức xử lý hắn đưa ra cực kỳ chính xác, mỗi đấu xong một trận, hắn lại cùng người nghiên cứu thảo luận một phen, lúc nào quá mệt nhọc thì lại nuốt mấy viên đan dược khôi phục pháp lực. Chứ nếu là địch với hết thảy mọi người, sợ rằng hắn sẽ không có cơ hội đó, đám đông sẽ thừa dịp hắn mỏi mệt từng bước ép sát, còn giờ ngươi mang theo loại ý nghĩ đó tuy cũng có lại không nhiều, bởi vì những người khác sẽ không đồng ý...
... Dựa vào cái gì chúng ta giao ma hạch mới được giao thủ với vị ngũ đạo khôi thủ này, còn ngươi lại tới ép người ta?
... Dựa vào cái gì sau khi chúng ta giao thủ, khiến hắn mệt thành dạng này, ngươi lại đi qua kiếm tiện nghi?
... Ngươi đây là chiếm tiện nghi của ngũ đạo khôi thủ ư?
... Phi, rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của chúng ta!
Đồng thời trong quá trình này, lĩnh ngộ đối với thần thông của Phương Nguyên cũng được tinh tiến không ít, hiện tại hắn lần nữa tỉ mỉ nghiên cứu Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đối với thần thông biến hóa cực kỳ nhạy cảm, nhất là trong tình huống sau khi giao thủ với nhiều người như vậy lại ngồi xuống cùng nhau nghiên cứu thảo luận, ánh mắt theo đó càng lúc càng sắc bén, với huyền pháp bình thường, hắn đã có cảm giác vừa nhìn liền thấu hiểu biến hóa bên trong.
Có thể tham gia Đạo chiến, dù không phải Tử Đan hay là tu sĩ thiên kiêu tư chất tuyệt đỉnh, thì nhất định cũng phải có mấy phần lực lượng, ai cũng đều có chỗ hơn người của riêng mình, mà những chỗ hơn người đó đều được Phương Nguyên từ từ học lén trong quá trình vừa rồi...
Chỉ là chúng tu sĩ giao thủ với Phương Nguyên lại hồn nhiên không ý thức được mà thôi!
Thậm chí trong lòng bọn họ còn nghĩ, đường đường tu sĩ Tử Đan, sao lại để ý mấy thứ trong tay chúng ta?
...
...
Từ từ tiến về phía trước, lượng ma vật gặp phải dần càng lúc càng nhiều, đến sau, thậm chí có thể nói là mỗi giết xong một nhóm liền sẽ có một nhóm ma vật mới xuất hiện. Song lúc này bên người Phương Nguyên cũng đã tụ tập được hơn mười người, ngược lại thành là một phương lực lượng cường hãn, uy hiếp từ ma vật gần như có thể lơ là không kể, chỉ riêng bằng người đứng bên cạnh hắn, vừa xông lên liền một hơi chém sạch hết ma vật.
- Hả?
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên cảm ứng được điều gì, ngẩng đầu nhìn sang hướng tây.
Tiếp đó chỉ thấy phương tây có từng đạo ánh sáng đỏ bay múa đầy trời, từng con từng con ma vật gầm rú thê thảm, chân tàn tay cụt bay loạn, hắn và chúng tu sĩ chung quanh đều kinh hãi, đến càng gần một chút mới phát hiện trong đám ma vật kia bất ngờ có một nam tử mặc giáp đen, râu quai nón đang trầm giọng hô quát, trong tay cầm một thanh kích lớn màu đen, khuấy động phong vân, xé tan đám ma vật chung quanh thành mảnh nhỏ.
- Đây là một vị cao thủ...
Trong lòng chúng nhân không khỏi sinh ra ý niệm như vậy, thần tình có chút kích động.
Phương Nguyên càng là ngưng thần quan sát đối phương, một lúc sau mới nhìn sang người bên cạnh hỏi:
- Có ai nhận ra người này không?
Chúng tu sĩ bên cạnh dồn dập nghị luận, có người nói:
- Người đó chính là Tống Long Chúc, phách lối vô cùng, trước lúc Đạo chiến diễn ra từng công khai nói muốn đoạt lấy vị trí khôi thủ Đạo chiến, chẳng qua mọi người không ai để tâm, bởi vì đứa này quá hay khoác lác, tỷ như nói truyền thừa của hắn đi, khi thì nói mình từng giành được truyền thừa của tu sĩ Thái Cổ mới tu thành Tử Đan, khi lại nói mình lập công lớn ở Ma Biên, được một vị tiền bối thưởng thức ban cho thần pháp, mỗi lần nói đều không giống nhau, mọi người cũng đều không tin...
- Đúng đúng đúng...
Bên cạnh có người tiếp lời, cười nói:
- Còn có người nói hắn đã từng một mình tiêu diệt qua tiên môn có Kim Đan cao giai tọa trấn, nhưng mỗi lần lời kể lại khác nhau. Có khi nói chính diện tìm tới cửa, diệt tiên môn kia, có khi lại nói là âm thầm ẩn núp hơn một tháng, mới tìm được cơ hội ám sát môn chủ tiên môn, đôi khi lại nói là tốn giá cao mời Cửu U cung ra tay...
- Tống Long Chúc...
Phương Nguyên nghe chúng nhân giới thiệu, ngược lợi hơi ngớ.
Lần Đạo chiến này hắn cực kỳ coi trọng, trước khi đến tự nhiên đã làm qua rất nhiều chuẩn bị.
Thông qua Tôn quản sự và một vài quan hệ với Tiên Minh, về cơ bản hắn đã hiểu rõ sơ qua về chư vị cao thủ tham gia Đạo chiến lần này, mặc dù không nhất định sẽ giống trăm phần trăm, nhưng đối với tên họ các vị cao thủ lại đều nhớ kỹ.
Cái tên Tống Long Chúc này chính là một trong số đó!
Nghe nói, lần này chí ít có hơn mười vị tử đan Tử Đan tham dự Đạo chiến.
Mặc dù tu sĩ Tử Đan rất hiếm thấy, nhưng đưa mắt toàn thiên hạ, số lượng thật ra lại không ít, thậm chí có thể nói là nhiều như cá diếc sang sông, như cỏ dại trong núi.
Chẳng qua Đạo chiến cũng có quy củ của Đạo chiến, nhất là Đạo chiến lần này, càng là dịp để Tiên Minh tuyển chọn nhân tài, quy củ càng nghiêm.
Người trước đây đã từng tham gia qua Đạo chiến, đương nhiên sẽ không lần nữa tham gia, một ít truyền nhân chân chính của các đại tiên môn, đại thế lực, tự có ngạo khí, đương nhiên cũng sẽ không tới tham gia Đạo chiến, cũng có một ít cao thủ tà phái, thế gia lánh đời, trong lòng đều có tính toán, vô cùng biết giấu mình, chỉ sợ bị người khác chú ý, hận không thể trốn sâu dưới mặt đất, càng sẽ không đi ra lộ diện.
Còn có một số tu sĩ Tử Đan thành danh đã lâu, tỷ như thành tựu Tử Đan mấy chục năm nay rồi, tu sĩ Tử Đan như thế, thường thường đều đã tìm được truyền thừa cho riêng mình, ban thưởng Tiên Minh đưa ra đối với bọn hắn mà nói thì không có mấy sức hấp dẫn, thế nên cũng sẽ không tới.