Chương 856: Chiến tận thiên kiêu vô địch thủ (1)
Bởi thế, số tu sĩ Tử Đan chạy tới Đạo chiến lần này mới chỉ có mười mấy người.
Mà trong những người tham gia Đạo chiến lần này, số chân chính muốn thành danh, có đòn sát thủ cho riêng mình để đánh cược một lần so với số bốn năm trăm người tới góp vui, dự cho đủ số, thử vận may… vân vân, mười mấy người vứt ở bên trong, tự nhiên không dễ mà gặp được, bởi vậy đây là lần đầu tiên từ sau khi tiến vào bí cảnh, Phương Nguyên gặp được một vị cũng là tu sĩ Tử Đan.
- A?
Ngay khi đám người Phương Nguyên thấy được nam tử tay cầm kích, đối phương cũng nhìn thấy Phương Nguyên.
Thần tình hắn hơi ngớ, sau đó liền bật cười ha ha, kích lớn màu đen trong tay đột nhiên lắc một cái, xoắn ma vật nhào tới trước người thành mảnh vụn, sau đó nắm tay trái hung hăng vỗ xuống mặt đất, chỉ nghe một tiếng ầm vang, mặt đất chung quanh đột ngột chui ra vô số mỏm đá màu đen, giống như một mảnh kiếm trận, đâm xuyên bốn năm con ma vật trong phạm vi ba mươi trượng.
Làm xong hết thảy, hắn mới cười lớn một tiếng, trở tay thu kích lại, mắt lạnh nhìn về phía Phương Nguyên, cười to nói:
- Thì ra là con mọt sách nhà ngươi, gần đây nghe nói thanh danh ngươi lớn lắm. Ha ha, hay là giờ chúng ta đấu một trận?
Ầm ầm!
Vừa mở miệng, dưới chân hắn vừa giậm mạnh, mặt đất đều bị hắn đạp cho rạn nứt, bùn đất bay tứ tung.
Những mảnh bùn đất này bị khí cơ hắn ảnh hưởng bay ngược mà lên, cát vàng đầy trời, giống như một đạo trường long bay lượn sau lưng, khí thế uy mãnh phi thường, hệt như một người mang theo một mảng lớn mây đen, thăm thẳm che rợp bầu trời.
- Được thôi...
Phương Nguyên thấy được uy thế người này, trong lòng ẩn ẩn ngưng trọng, thở ra một hơi thật dài.
Tùy theo hơi trọc khí dần dần thở ra, một thân chiến ý ngang nhiên mà lên!
Đạo chiến, tự nhiên là phải đấu pháp với ngươi!
Mà đã là đấu pháp, đương nhiên là phải đấu với cao thủ lực lượng tương đương mới càng thú vị...
- Thật muốn đánh?
Tống Long Chúc thấy hắn đáp ứng, ngược lại hơi ngớ, một thân pháp lực gào thét, tiếng như sấm rền, cười phá lên:
- Nếu ngươi không sợ đánh đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng bị người khác chiếm tiện nghi, như vậy hôm nay Tống gia ta sẽ giáo huấn ngươi một trận...
Nói rồi bước chân tựa hồ hơi khẽ nhúc nhích, định xông tới Phương Nguyên.
Nhưng cũng đúng lúc này, bên người Phương Nguyên đột nhiên xông ra mấy người chặn lại Tống Long Chúc, miệng hét lớn:
- Chậm đã...
Tống Long Chúc ngẩn ngơ, bước chân hơi chậm, quát:
- Làm gì?
Ngay cả Phương Nguyên cũng sửng sờ, kinh ngạc nhìn mấy tên tu sĩ vọt tới trước mặt mình.
Mấy tên tu sĩ kia quét mắt nhìn trên dưới Tống Long Chúc một lượt, sau đó kêu lên:
- Muốn đấu pháp với Phương sư, trước lấy ra mười viên ma hạch!
Thần tình Tống Long Chúc lập tức không giấu được vẻ kinh ngạc:
- Đây là cái quỷ gì?
- Đây chính là quy củ Phương sư định ra, muốn đấu pháp với hắn, trước phải lấy ra mười viên ma hạch!
Mấy tên tu sĩ kia nhìn chằm chằm Tống Long Chúc, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi, hét lớn nói:
- Nhìn thấy đám người chúng ta không, đều là giao ra ma hạch mới khiêu chiến hắn, ngươi cũng không thể ngoại lệ, chỉ lấy mười viên ma hạch đã tính tiện nghi lắm rồi...
Tống Long Chúc nghe vậy không khỏi có chút tức giận, chống nạnh nói:
- Vậy bằng cái gì mà không phải ngươi cho ta ma hạch?
Mấy tên tu sĩ kia giờ đều là fan của Phương Nguyên, cười lạnh nói:
- Dù sao quy củ chính là như thế, Phương sư há là ai cũng có thể khiêu chiến? Nếu không cầm ra được ma hạch, vậy liền đừng qua đây khiêu chiến...
Lời này được chúng nhân dồn dập hưởng ứng:
- Đúng đúng đúng, trước giao ma hạch!
- Dựa vào cái gì...
Tống Long Chúc nghe mà đại nộ, trong lòng hắn vốn đã có chút do dự, không muốn đấu pháp với Phương Nguyên ngay thời điểm này, giờ nghe nói vậy, dứt khoát trùng trùng nhổ bãi nước bọt xuống đất, xoay người cười lạnh nói:
- Chưa thấy qua ai lên mặt tự cao như vậy, muốn đấu pháp còn phải giao ra ma hạch? Ha ha, ma hạch ta có, nhưng ta không cho ngươi, cùng lắm thì không khiêu chiến...
- Vị đạo hữu này, xin dừng bước...
Nhưng cũng đúng lúc đó, Phương Nguyên rốt cục nhìn không được, đứng dậy cười nói:
- Ta không muốn ma hạch của ngươi, đến chiến một trận đi!
Tu sĩ chung quanh nghe xong không khỏi sửng sờ:
- Dựa vào cái gì mà hắn không cần giao ra ma hạch?
- Đúng a, chúng ta khiêu chiến ngươi đều phải giao ra ma hạch, dựa vào cái gì mà hắn được ngoại lệ?
Thần sắc Phương Nguyên có chút lúng túng, giao thủ với người tu vi thấp tự nhiên được tính là một loại gánh nặng, nhưng giao thủ với cao thủ cùng đẳng cấp thì lại là cơ duyên...
Chỉ là lời này quá thương người, không thể nói thẳng ra!
Sau một thoáng trầm mặc, hắn đành quay sang nhìn Tống Long Chúc, nét mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Ta nghe được một vị sư huynh kể lại, mấy ngày trước ngươi từng uống rượu say ở Thiên Nam tửu lâu, khoác lác ngay trước mặt bao người, nói muốn bóp nát trứng ta?
- Chuyện này mà cũng biết?
Tống Long Chúc có vẻ đã quyết định muốn đi, lại không ngờ rằng Phương Nguyên sẽ nói ra lời này, sắc mặt lập tức có chút cổ quái, biết lần này có trốn cũng không thoát, bèn dứt khoát trực tiếp quay người, khẽ quát một tiếng đánh thẳng tới Phương Nguyên, kích lớn màu đen trong tay như hóa thành một con hắc long nhấp nhô trên mặt đất, chỉ thấy quanh người hắn cuồn cuộn cát vàng như thủy triều, tầng tầng cuộn lên mặt đất, ầm ầm hướng cuốn hướng Phương Nguyên, uy thế phô thiên cái địa...
- Quả nhiên không hổ là tu sĩ Tử Đan...
Phương Nguyên âm thầm thở dài một tiếng, cũng đạp bước tiến về phía trước.