Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 857 - Chương 857: Chiến Tận Thiên Kiêu Vô Địch Thủ (2)

Chương 857: Chiến tận thiên kiêu vô địch thủ (2)
Tay áo bên phải giơ ngang giữa trời, trùng trùng vung lên trước mặt, thanh khí quanh người theo đó xung thiên mà lên, hóa thành bộ dạng một thanh cự đao, trùng trùng chém xuống, tầng tầng đất đá cuốn về phía mình bỗng chốc bị chém thành hai nửa!

- Tiểu tử hay lắm, để ta xem xem thần thông của ngươi!

Từ phía sau lớp đất đá, Tống Long Chúc tay cầm kích lớn màu đen tung mình lao tới, vung kích chém hướng Phương Nguyên.

Tùy theo thân hình hắn xông ra, sau lưng xuất hiện một bàn tay bùn đất cấp tốc niết pháp ấn.

Pháp ấn vừa thành, bùn đất phô thiên cái địa bên người hắn lập tức bay múa, kết tinh, dung hợp giữa không trung, hóa thành trăm ngàn mảnh đá nhọn sắc bén, ầm ầm đâm về phía Phương Nguyên, cùng lúc, bùn đất dưới chân Phương Nguyên khẽ run, “Xoẹt” một tiếng, không biết bao nhiêu mỏm đá bén nhọn phá đất mà lên, giống như lợi kiếm đâm tới lòng bàn chân Phương Nguyên.

- Người này quả nhiên có chút bản lĩnh...

Sát na đó, dù có là Phương Nguyên cũng nhịn không được hãi hùng khiếp vía.

Hắn không ngờ được rằng thần thông người này đã cường hoành đến trình độ như thế, nếu là trước mình mình hiểu thông Phù đạo, đối mặt với thế công trước trước sau sau, từ trên xuống dưới hung mãnh thế này, sợ rằng căn bản không cách nào thi triển thần thông hóa giải. Nhưng giờ, dù hắn không dám khinh thường, thần tình lại không mấy hoảng hốt, trong lòng khẽ quát một tiếng, tay trái nâng lên, vạch mấy vạch giữa hư không.

Vèo!

Tùy theo động tác khẽ vạch, thanh khí bên người hắn phóng đại, thân hình xung thiên mà lên, một con Chu Tước toàn thân quấn quanh tia chớp xuất hiện dưới chân, chở hắn tránh thoát khỏi tập kích từ mỏm đá dưới chân, cùng lúc, Bất Tử Liễu hiện ra sau lưng phía, khua múa trăm ngàn đạo roi điện, quét bay toàn bộ mảnh đá lao tới gần, tay phải vươn ra chụp vào trong hư không, trong tay bất ngờ nhiều thêm một thanh kiếm.

- Bành bành bành...

Sát na đó, Tống Long Chúc cũng đã đến trước mặt, đại kích quét ngang, liên tiếp tấn công hơn mười chiêu.

Phương Nguyên thủ chặt tâm thần, thanh kiếm chuyển động, đỡ lấy hơn mười chiêu này.

- Ồ? Có vẻ không phải con mọt sách bình thường a...

Khí thế hung cuồng trên thân Tống Long Chúc càng thêm cuộn trào, nhưng liên tiếp tấn công mấy chục hiệp, lại vẫn không hiệu quả, trong lòng không khỏi hơi ngớ, càng thêm xem trọng Phương Nguyên mấy phần, thủ đoạn trên tay lại tuyệt không hàm hồ, kêu to một tiếng xoay người bay lên, một con Nê Long đột ngột hiện ra dưới chân, chở hắn lên giữa trời, đồng thời miệng hét lớn:

- Xem bí pháp đã từng đồ sát tiên môn của ta đây...

Phương Nguyên ngẩn người, thủ chặt trước mặt, miệng cười lạnh nói:

- Khoác lác!

Tống Long Chúc đại nộ:

- Ngươi mới khoác lác, ngay cả đại tu Nguyên Anh đều từng bị bí pháp này của ta dọa chạy...

Phương Nguyên hơi ngớ, nói:

- Cái này thì chắc chắn là khoác lác?

Tống Long Chúc khẽ cười hắc hắc, kêu nói:

- Bị ngươi nhìn ra rồi?

Trong lúc nói chuyện, trên tay hắn lại không nhàn rỗi, không ngừng niết động mấy đạo pháp ấn, một thân pháp lực Tử Đan gào thét mà lên, cả người sáng chói như vầng thái dương đỏ rực, sau đó pháp lực cuồn cuộn từ Nê Long dưới chân truyền xuống mặt đất, chỉ nghe mặt đất ầm ầm rung động, thoáng chốc, vô số hạt cát nhỏ đến cực điểm chấn rung liên hồi trên mặt đất, tiếp sau bất thần bắn lên, rơi vãi khắp không trung.

Lúc này mỗi hạt cát đều được quán chú pháp lực cuồng bạo vô cùng, không khác với phi kiếm là mấy.

Những hạt cát này từ dưới đất cuốn ngược mà lên, bay múa tứ tung, chỉ trong nháy mắt không ít nham thạch bị đánh ra trăm ngàn lỗ thủng dày đặc, nhìn qua hệt như tổ ong, lực đạo cực mạnh, khiến chúng bị cuốn lên lao thẳng tới Phương Nguyên đang ở giữa trời.

- Có lẽ không phải hắn khoác lác...

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Phương Nguyên hơi biến.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, cái tên Tống Long Chúc bị người giễu cợt chỉ biết khoác lác này rõ ràng là có chút bản lĩnh. Trên thế gian người có pháp lực điều khiển đất, có thể thi triển thần thông hành Thổ sao mà nhiều, cũng đã có không biết bao nhiêu thần thông được người nghiên cứu đi ra, mỗi loại đều có uy lực cường đại, nhưng thật luận ra, bản thân hắn quả thực chưa từng gặp được kẻ nào lợi hại như là Tống Long Chúc...

Người khác hoặc là niết đất thành hình, hoặc là bố trí bẫy rập, mà hắn thì lại rót pháp lực vào tận từng hạt cát.

Chỉ riêng điểm này đã khiến mỗi công kích của hắn đều trở nên sắc bén mà tinh mịn, nếu trúng chiêu dù chỉ một chút thôi, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Bị thần thông này của đối phương cuốn vào, e rằng vấn đề không còn là toàn thây hay không, mà là trực tiếp bị hóa thành thịt vụn.

- Người ngộ ra được thần thông này đích thị là thiên tài...

Phương Nguyên không khỏi cảm thán, trong lòng thoáng do dự liệu có nên dùng tới thủ đoạn phòng ngự tuyệt đối mà mình vừa tìm hiểu ra được trước đây không lâu...

Song rất nhanh hắn liền phủ quyết ý nghĩ đó, thần thông này tuy lợi hại, nhưng tu vi Tống Long Chúc còn chưa đủ khiến cho thần thông có thể cường đại đến mức đẩy mình vào tuyệt cảnh, thủ đoạn phòng ngự tuyệt đối kia vẫn nên giữ lại dùng vào thời điểm then chốt!

Bởi thế hắn chỉ khẽ vung tay áo lên, thanh khí bên người chợt tăng vọt.

Trong thanh khí tức thì bay ra một con cá chép màu xanh, xoay tròn vòng quanh thân thể hắn...

Hiện tại, Lôi Linh luyện hóa từ thủy tương chi linh này đã có biến hóa mới.

Quấn quanh Phương Nguyên chạy một vòng, hư không quanh người hắn bỗng chốc trở nên mơ hồ, hệt như hóa thành một mảnh hồ lớn, hạt cát bay đầy trời vừa vọt vào trong phiến hư không đó liền như thực sự bay vào trong nước, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ đột ngột biến chậm, đến sau cùng thậm chí trực tiếp ngưng lại, cứ vậy treo giữa không trung, nhè nhẹ di động.

Hạt cát đến được gần Phương Nguyên nhất vẫn còn cách một gang tay.
Bình Luận (0)
Comment