Chương 858: Đừng nói nhảm, đến đi (1)
- Nếu không phải ta được đến thần vật như thủy tương chi linh, còn luyện hóa thành Lôi Linh cho riêng mình, có thể triệu hoán đầm nước, như vậy thần thông của ngươi quả thực đủ sức đẩy ta vào tuyệt cảnh, xem ra dự tính của ta không sai, Đạo chiến lần này đúng là cơ hội tốt!
Phương Nguyên khẽ thở phào một hơi, quay sang Tống Chúc Long thản nhiên nói.
Lúc nói lời này, hắn chậm rãi thu hồi cá chép màu xanh, đầm nước quanh mình cũng theo đó tan biến.
Hạt cát đầy trời ầm ầm rơi xuống đất!
Tiếp sau, trong tay hắn ngưng tụ ra một đạo trường kiếm màu xanh như ẩn như hiện, Chu Tước dưới chân giang ra đôi cánh cực lớn!
Oanh!
Vung kiếm chém tới, kiếm khí tăng vọt, đột phá khoảng cách hơn ba mươi trượng giữa hắn và Tống Long Chúc.
Cùng lúc, trên bầu trời, lôi quang gào thét trút xuống.
Sát na đó, chiến ý trong lòng Phương Nguyên tăng vọt tới đỉnh phong.
Hắn đang muốn thử pháp!
Trước đây hắn một lòng muốn tham gia Đạo chiến, dù biết rõ trong Đạo chiến sẽ có ba phương cường thế nhắm đến mình cũng phải tiến vào, chính là vì hắn biết đây là một cơ hội khó được, có thể khiến hắn sảng khoái thử pháp mà không cần cố kỵ gì.
Sau khi bước chân vào cảnh giới Kim Đan, hắn cũng đã bắt đầu thôi diễn con đường Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cho riêng mình, hắn xem qua rất nhiều điển tích, nhập vào trong đó rất nhiều cảm ngộ, đồng thời thôi diễn ra không ít biến hóa, có thể cảm giác được bản thân đề thăng không ít. Nhưng ngộ pháp chi lộ rốt cuộc không phải chuyện có thể đóng cửa tạo xe mà vẫn làm được, hết thảy những gì hắn tham ngộ đi ra đều cần quá trình thử luyện để ấn chứng!
Cách thích hợp nhất cho hắn thử nghiệm chính là chiến đấu với cao thủ trong Đạo chiến!
- Mẹ nó, ngươi quá đáng rồi đấy?
Tống Long Chúc bị một kiếm này của Phương Nguyên dọa sợ, liều mạng nâng lên kích lớn màu đen chống đỡ, sau đó chỉ cảm thấy lực lượng cuồng bạo trên kiếm điên cuồng vọt tới, ngay cả Nê Long dưới chân hắn đều bị chấn cho vỡ vụn, vội vàng lớn tiếng kêu hét:
- Ý tứ thoáng một cái là được rồi, cần gì phải làm đến bước này, trong bí cảnh thiếu gì cao thủ, sao ngươi không chừa chút khí lực đi đối phó những người khác...
- Ta đâu làm trái quy tắc Đạo chiến, có gì mà quá đáng?
Thần tình Phương Nguyên căng cứng, tay phải cầm kiếm, tay trái làm phép, không ngừng tấn công về phía Tống Long Chúc.
Bức cho Tống Long Chúc âm thầm kêu khổ, trong lòng nghĩ:
“Khi trước ta thật sự không nên nói muốn bóp trứng hắn trước mặt người khác... Hơn nữa lúc ấy trong tửu lâu rõ ràng người cũng không nhiều, rốt cuộc là đứa tiện nhân nào lắm mồm truyền chuyện này đến tai hắn?”
Mắt thấy Phương Nguyên càng lúc càng ép chặt, dường như đến cả thời gian thở dốc đều không có, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng. Tuy hắn vẫn còn sức đánh một trận, lại không bỏ được liều đến ngươi chết ta sống với Phương Nguyên sớm như vậy, bằng không hành trình trong Đạo chiến tất bị ảnh hưởng. Khoan nói có thể đánh bại được Phương Nguyên hay không, dù có thật đánh bại được, thì hắn cũng lấy đâu ra dư lực đi đối phó những người khác?
Trong lòng Tống Chúc Long vốn cũng không có ngạo ý phải muốn ác chiến đến cùng, dù chết không lùi, ý niệm này vừa hiện ra trong đầu, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy!
“Vèo” một tiếng, hắn vung thương bức lui Phương Nguyên, hét lên:
- Sợ ngươi rồi, ta đi, ta đi là được chứ gì?
Nói xong liền một đầu chui xuống dưới đất, chẳng thấy bóng người đâu nữa.
- Không ngờ lại chạy?
Phương Nguyên nhìn xuống mặt đất nơi Tống Long Chúc vừa tan biến, không khỏi nhíu mày.
Trên thực tế vừa rồi hắn vẫn còn lưu chút thủ đoạn chứ chưa thi triển ra hết toàn bộ, mục đích chính là không muốn phân ra thắng bại với Tống Long Chúc quá sớm, làm mất đi cơ hội cho mình thử pháp, lại không ngờ đứa này không có cốt khí đến thế, nói chạy liền chạy...
- Ta phải làm sao mới khiến những người này cam tâm tình nguyện đấu hết sức đây?
Hắn không chỉ nhíu mày, còn rất nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này.
Hắn biết, những cao thủ như vậy khác với tu sĩ bình thường.
Tu sĩ bình thường đều chỉ muốn đến chỗ mình thử thử xem sao, thắng rồi, lập tức thành danh, không thể thắng, lại cũng không nắm chắc cướp được danh thứ quá cao, tính ra không chịu thiệt, cho nên nguyên một đám mới xếp hàng đi đến, không tiếc hết thảy giao thủ với mình.
Nhưng cao thủ lại khác, bọn họ có hi vọng giết vào mười thứ hạng đầu, thậm chí là tiền tam giáp, trước khi tình thế sáng tỏ, bọn họ tuyệt đối không chịu dốc sức liều mạng với mình, không riêng gì mình, dù đụng phải những tu sĩ Tử Đan còn lại, cùng lắm cũng chỉ là đơn giản thăm dò một cái liền thu tay, ai nấy đều mang theo tâm tư giữ lại thực lực, ý đồ chờ tới giai đoạn sau cùng mới phát lực...
Song nếu là thế, mình muốn thử pháp, lại biết tìm ai để thử?
- Phải nghĩ cách bức bọn hắn tới đấu với ta mới được...
Sau một phen ngưng thần, trên mặt Phương Nguyên chớp qua ý cười, hắn đã nghĩ ra một cách.
Than nhẹ một tiếng, hắn giơ tay lên, viết ra một hàng chữ lớn giữa hư không.
“Chỉ cầu được người đánh bại, quần sơn chiến tận vô địch thủ!”
Viết xong hai hàng chữ lớn kia, Phương Nguyên lần nữa vung tay áo lên.
Mười bốn chữ lớn huyễn hóa linh quang, ngưng cố giữa hư không, sau khi được hắn vung lên liền bay ra giữa trời, càng lúc càng lớn, khí cơ gào thét, hệt như một biển chữ vàng cực lớn, sáng loáng treo giữa tầng trời. Thời khắc này, không biết bao nhiêu người đang kinh ngạc ngẩng đầu thấy được hai câu kia, như thể là đang gửi lời khiêu chiến với toàn bộ chúng nhân trong bí cảnh.
- Phương tiểu tiên sinh đang làm cái gì vậy?
Trong phiến bí cảnh, chúng tu vừa thấy Tống Long Chúc cuống cuồng đào tẩu, muốn tới chúc mừng Phương Nguyên, lại thấy được hai hàng chữ lớn trên không trung, lập tức ai nấy đều ngây ngốc đương trường.
...
...