Chương 859: Đừng nói nhảm, đến đi (2)
- Quá kiêu ngạo!
Ở ngoài bí cảnh, chúng tu theo dõi khảo thí, bao gồm cả các đại nhân vật, trưởng lão và tông chủ của các đại tiên môn, thế gia, đạo thống cũng đều thấy được rõ ràng mười bốn chữ lớn hiện ra trong bí cảnh, nhất thời không ít người biến sắc, hít sâu một hơi khí lạnh.
- Tán tu Tống Long Chúc kia đã nổi danh là cuồng nhân, nhưng so với đứa nhãi này...
- Khí phách lắm, dám viết ra lời này, hắn muốn chọc giận toàn bộ cao thủ trong bí cảnh ư?
- Xong rồi, trước đây lão phu còn đánh cược hắn có thể tiến vào tiền tam giáp, giờ xem ra, sợ rằng ngay cả mười thứ hạng đầu cũng khó...
Từng tiếng nghị luận từ trên Tiên Đài truyền xuống, ai nấy đều kinh thán, song phần nhiều lại là tiếc hận.
- Không sai, cây mọc cao hơn rừng tất bị gió quật ngã, đứa nhãi này đã không phải cây mọc cao hơn rừng, lại dám khiêu hấn toàn thiên hạ, chỉ sợ cao thủ trong bí cảnh vừa gặp được hắn liền đều muốn phân ra thắng bại, bằng không khó tránh khỏi sẽ bị chế nhạo là bại tướng dưới tay hắn...
- Ai, trong bí cảnh có mười mấy người là Tử Đan, ai nấy đều giấu trong mình đòn sát thủ, hắn dám cùng lúc khiêu chiến hơn chục Tử Đan, còn tự nhận mình là vô địch?
Những người theo dõi khảo thí này đều là địa nhân vật tay nắm quyền cao chức trọng trong các môn các phái, lăn lộn giang hồ mấy trăm năm, không ai không là tồn tại già đầu thành tinh, đối với sự thể nhân gian, đối với mọi mặt âm ám trong Tu Hành Giới đều rất rõ ràng, cũng biết trong thiên hạ có chút chuyện tuyệt không nên làm, cho nên vừa nhìn thấy những lời này, liền biết Phương Nguyên đã chọc phải tổ ong vò vẽ, tất sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến.
- Triệu huynh, thằng nhãi này là cái người mà khi trước Thái Hư tiên sinh để ý tới?
Trên Tiên Đài nơi có mấy vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh, có người thấy được mười bốn chữ lớn kia liền bật cười ha hả, quay đầu nhìn sang Triệu Chí Trăn nói:
- Căn cơ đúng thật không kém, nhưng tính tình lại không khỏi quá mức cao ngạo, sợ rằng khó thành đại khí...
Sắc mặt Triệu Chí Trăn cũng hiện vẻ rất phức tạp, khe khẽ thở dài một hơi, nói:
- Tuổi trẻ lớn lối, cũng là điều bình thường!
Trong lòng lại không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra trong Thông Thiên bí cảnh Kim gia, thầm nghĩ.
“Lúc đó đứa nhóc này cũng cường ngạnh như thế, khi ấy ta thảo luận với đám người Thái Hư tiên sinh, cảm thấy hắn bị Kim gia bức thái quá mới kiếm đi thiên phong, xử sự cực đoan, giờ nhìn lại, sợ là đứa nhỏ này trời sinh đã có tính cách như vậy, ngoài mặt bình thản, bên trong lại kiêu ngạo tận xương tủy!
Một vị Tuần Giám Sứ khoác áo bào màu lam nhạt gần đó cười nói:
- Trước đây ta có thảo luận với mấy người Tôn đạo huynh, Kỳ đạo huynh, đoán đứa nhóc này chí ít cũng có thể đứng chân trong mười thứ hạng đầu, giờ có vẻ đã nhìn lầm. Ai, khó, khó, khó...
Triệu Chí Trăn nhớ lại chuyện xảy ra trong Thông Thiên bí cảnh, trong lòng khẽ động, cười nói:
- Cũng chưa hẳn là không thể!
Mấy người xung quanh đều quay đầu nhìn lại Triệu Chí Trăn:
- Hả?
Triệu Chí Trăn nói:
- Ta lại cảm thấy, dù hắn thành là đích ngắm cho chúng nhân thì cũng vẫn có thể tiến vào mười thứ hạng đầu!
Thấy vẻ mặt đám người chung quanh đều hiện rõ kinh ngạc, hắn dứt khoát cười nói:
- Bằng không, chư vị đánh cược với Triệu mỗ thử xem?
Chúng tu quanh đó thấy vậy đều khẽ nhíu mày, có chút do dự không quyết.
Nhưng cũng đúng lúc này, vị Trấn Thủ Tiên Minh kia lại cười nói:
- Nếu các ngươi không dám, vậy để lão phu đánh cược cho. Ha ha, ta rất thích tính cách đứa nhóc này, chỉ là muốn thành rường cột, được đến trọng dụng, e rằng còn phải tận tình rèn luyện một phen mới được. Lần này luận thực lực, hắn quả thực có hi vọng tiến vào mười thứ hạng đầu, nhưng mấy lời kia vừa ra, tất sẽ bị người nhắm đến, làm sao mà đi được xa?
Triệu Chí Trăn nghe xong, cười khổ nói:
- Vãn bối thân không sở trường, làm sao có thể đánh cược với tiền bối?
Một người cạnh đó đột nhiên cười nói:
- Ngươi không dám đánh cược với hắn, vậy để cho lão phu!
Chúng nhân nhìn lại, thấy được người nói chuyện là một vị lão giả mặc áo choàng ố vàng, đầu bù tóc rối, chính là một trong bảy đại viện chủ Lang Gia các, Ô Mộc tiên sinh, hắn cười ha hả nhìn Trấn Thủ Tiên Minh Thái Khôn đạo nhân, nói:
- Đứa nhóc này bác lãm quần thư (đọc nhiều sách vở), một thân nho khí, há lại sẽ là người không rõ đạo lý, thế nên lão phu đánh cược hắn làm vậy tất có thâm ý, tuyệt sẽ không dừng ở bên ngoài mười thứ hạng đầu!
Trấn Thủ Tiên Minh Thái Khôn đạo nhân nghe vậy, ngược lại hơi ngớ, cười nói:
- Đánh cược với ngươi, top mười quá thiệt, ta phải cược top năm!
Đại viện chủ Lang Gia các Ô Mộc tiên sinh vỗ đùi, cười nói:
- Nói nhảm ít thôi, ta cược với ngươi, tiền tam giáp!
Hai người vừa vỗ tức hợp, thứ cầm ra cá cược là một vò rượu tám trăm năm.
...
...
- Nhìn khí cơ này, hình như là của vị ngũ đạo khôi thủ kia?
Trong bí cảnh, ở mặt bắc, có hai người đang ngự kiếm săn giết ma vật tại một mảnh sơn cốc, hai người một áo đỏ một áo xanh, lần lượt giá ngự hai đạo phi kiếm, hồng quang quét khắp bốn phía, ma vật dồn dập ngã xuống, không kham nổi một kích. Bọn hắn thấy được mười bốn chữ lớn bay múa trên trời cao phía xa xa, nét mặt đều hơi ngớ, khẽ liếc nhau một cái, đồng thời cười lạnh.
- Đứa này thật tưởng mình là bất thế thiên kiêu?
Người áo xanh cười lạnh, khe khẽ niết động pháp quyết, tiên kiếm lập tức bọc lấy hắn, phi thân mà đi.
...
...
- Có phách lực!
Ở mặt nam, nơi cách Phương Nguyên không xa, một vị nam tử tuấn mỹ khoác trường bào vàng nhạt, tay cầm một chiếc ngọc như ý màu trắng, vẻ mặt nho nhã, sau khi thấy được mười bốn chữ lớn kia cũng cười nhạt một tiếng, bàn tay vung khẽ, bốn năm con ma vật bên người lập tức hóa thành mảnh vụn, sau đó một dải lụa đỏ như linh xà bay tới, quấn trên cổ tay hắn.