Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 860 - Chương 860: Trận Ngộ Thân Pháp (1)

Chương 860: Trận ngộ thân pháp (1)
- Vị ngũ đạo khôi thủ này thật có phách lực, ta sao có thể không tới xem?

Dứt lời, hắn đạp lên cát vàng, thân hình thong dong lướt đi, tốc độ lại cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tan biến trên đường chân trời.

- Ai cũng nói ta khoác lác, nhưng so với người này thì đã tính là gì?

Tống Long Chúc vừa mới đào thoát khỏi trận chiến với Phương Nguyên cũng nhìn thấy mười bốn chữ kia, thần sắc lập tức hiện đầy vẻ kinh hãi khó mà tin nổi.

- Ha ha, chỉ đơn thuần dựa vào săn giết ma vật, e là rất khó lấy được đủ nhiều ma hạch...

Ở một nơi khác, một lão ẩu (bà lão) lưng còng, tay chống quải trượng hình đầu rồng cười lên âm trầm, phi thân lao nhanh về hướng đông.

- Hắn đang câu cá ư?

Một vị nam tử chân trần, bên hông treo giỏ cá đưa mắt nhìn về phía đông, trên mặt chớp qua một tia cười lạnh.

Mười bốn chữ vừa ra, bốn phía tuôn động.

Mà Phương Nguyên sau khi làm xong hết thảy thì lại bình tĩnh ngồi trên một khối nham thạch bằng phẳng, lẳng lặng chờ đợi. Ở bên cạnh hắn vây quanh hơn mười tu sĩ, những người này cơ bản đều đã giao thủ với hắn, giờ đây không còn xếp hàng tới quấy nhiễu, lại vẫn không chịu rời đi, thậm chí cũng không đi săn giết ma vật cướp lấy ma hạch, mà cứ đứng đó chờ xem thế cục phát triển.

Những người này về cơ bản cũng đều được đến ân huệ từ Phương Nguyên, trong lòng có hảo cảm, hiện tại không khỏi có chút bận tâm.

- Phương tiểu tiên sinh làm người rất tốt, thực lực hắn vượt xa chúng ta, nhưng lúc chúng ta khiêu chiến, hắn lại không thẳng tay hạ sát thủ, trục xuất khỏi Đạo chiến, ngược lại còn hạ thủ lưu tình, thậm chí không tiếc truyền pháp, chỉ điểm chỗ thiếu sót trong thần thông của chúng ta...

- Đúng vậy, vừa rồi ta cũng đã nhìn rõ ràng. Nếu hắn vận dụng toàn lực giao thủ, sợ rằng có hơn phân nửa số người trong chúng ta đến cả thần thông đều không kịp thi triển liền đã bị đánh bại. Nhưng lúc ra tay hắn không chỉ hạ thủ lưu tình, thậm chí còn nhẫn nại chờ chúng ta tung ra thần thông, đợi lúc uy lực phát huy đến mạnh nhất mới đánh trả...

- Người tốt tính như vậy, đối với chúng ta cũng khách khí, làm sao lại cứ muốn khiêu chiến đám thiên kiêu kia?

Nghi hoặc trong lòng bọn hắn càng lúc càng nặng, hoàn toàn nghĩ mãi mà không ra.

Chỉ là thấy được bộ dạng đó của Phương Nguyên, ai cũng không dám tiến lại hỏi rõ ngọn ngành.

Trên đỉnh đầu Phương Nguyên, mười bốn chữ lớn như được in khắc giữa trời, mãi mà không tiêu tán.

Đột nhiên, chẳng biết từ lúc nào, bất ngờ có lượng lớn sương mù cuộn lên, che rợp cả bầu trời.

Sương mù này cực kỳ cổ quái, bao phủ phương viên trăm trượng quanh Phương Nguyên, ở trong đó, thậm chí ngay cả ma vật đều tan biến, yên tĩnh đến đáng sợ...

Thời khắc này, chúng tu sĩ vây quanh bên người Phương Nguyên thậm chí ngay cả hô hấp đều không dám thở mạnh.

Đúng lúc đó, Phương Nguyên chợt trợn mắt, nhìn thoáng qua sương mù, trên mặt chớp qua ý cười.

Hắn biết có người đến, còn không phải chỉ một hai người...

- Ngũ đạo khôi thủ, ngươi lấy đâu ra lòng tin mà dám tự xưng vô địch?

Sâu trong sương mù, có tiếng nói âm trầm vang lên, mang theo ý tứ trào phúng lạnh lùng.

Phương Nguyên không mở miệng đáp lời, vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.

- Nghe nói ngươi không biết tự lượng sức mình, chỉ với chút tu vi đã dám làm thầy thiên hạ, ba viên ma hạch liền chỉ điểm tu vi cho người khác?

Có giọng nói khác cười lên tiếp lời:

- Ha ha, như thế tính ra, ma hạch trên người ngươi chắc phải vài trăm rồi nhỉ?

Phương Nguyên đảo mắt nhìn lướt qua chung quanh, lại vẫn không mở miệng, mà chỉ khe khẽ gật đầu.

- Vốn định chờ vào sâu trong bí cảnh mới tận tình giao thủ một phen với ngươi, thử xem cân lượng thế nào, nhưng giờ nếu ngươi đã ngông cuồng như thế...

Một tiếng nói hùng hồn lạnh lùng vang lên:

- Vậy không cần giữ ngươi lại chờ tiến vào sâu trong bí cảnh nữa rồi!

Tiếng nói kia còn chưa dứt, ở một hướng khác đã vang lên tiếng cười lạnh nhàn nhạt:

- Ha ha, ta đoán ngươi làm vậy là muốn câu cá, đáng tiếc, ngươi biết không, đôi lúc cá câu đi ra quá lớn, ngược lại có khả năng kéo chính mình vào trong nước?

Đón lấy những âm thanh này, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên.

- Nếu chư vị đã đến cả rồi...

Phương Nguyên nhìn vào sâu trong sương mù dày đặc, thanh âm đột nhiên trầm xuống:

- Thì mẹ nó đừng nhiều lời nữa!

Ầm ầm!

Dứt lời, pháp lực toàn thân hắn tung trào mà ra, lôi quang quanh người sáng rực lên, lao thẳng vào trong sương mù!

- Nếu muốn đánh, vậy cứ đánh cho thống khoái!

Một tiếng “vô địch thủ” của Phương Nguyên đưa tới rất nhiều cao thủ, chiến ý theo đó vọt thăng mà lên, trên thân bất ngờ cuốn theo một loại hào hùng hiếm thấy. Trong tiếng hét phẫn nộ, đủ loại thần thức, lực lượng đồng loạt đề thăng tới đỉnh phong, rồi cứ vậy lao thẳng vào trong sương mù dày đặc, quả thực hệt như thiên thần, từng đạo tia chớp như du xà quấn quanh toàn thân, chiếc áo choàng khoác trên người như được thêu đầy tia chớp...

Vèo…Vèo.

Hắn vừa vọt vào sương mù, lập tức có hai đạo kiếm quang bay tới, giao thoa chém đến trước mặt.

Hai đạo phi kiếm này một xanh một đỏ, sắc bén dị thường, xé rách cả hư không.

Tâm thần Phương Nguyên lập tức căng chặt, hắn nhận ra lai lịch hai đạo kiếm quang này.

Trong đám tu sĩ tham gia Đạo chiến lần này, tu sĩ Tử Đan tất nhiên là tồn tại được người chú ý nhất, nhưng cũng có một vài người được chú ý không thua gì tu sĩ Tử Đan. Trong đó nổi danh nhất là một đôi huynh đệ họ Lôi đến từ Lôi Châu.

Hai người bọn họ không phải Tử Đan, nhưng mức độ đáng sợ lại không thua gì Tử Đan.

Bởi vì hai người bọn họ đều mang theo pháp bảo!

Đạo chiến vốn không cho phép dùng pháp bảo, nhưng lần này lại phá lệ, nghe nói nguyên nhân phá lệ là để chiếu cố hai huynh đệ Lôi thị kia.
Bình Luận (0)
Comment