Chương 861: Trận ngộ thân pháp (2)
Bởi vì hai người bọn họ đại biểu cho một vị tiền bối kỳ nhân tại Lôi Châu, cũng là đại sư luyện bảo số một được thiên hạ công nhận trong Tu Hành Giới hiện nay, nhân vật truyền kỳ Lôi lão thái công.
Lôi Châu vốn là một dị loại trong Cửu Châu, Cửu Châu hưng thịnh đạo pháp, thiên kiêu tầng tầng lớp lớp, nhưng riêng người Lôi Châu lại trời sinh am hiểu luyện bảo, bọn hắn cho rằng so với tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên đào thải không biết bao nhiêu thiên kiêu, đi theo đuổi con đường thành tiên hư vô mờ mịt kia, chẳng bằng đi tìm hiểu xem làm sao luyện chế ra pháp bảo uy lực càng mạnh, tài liệu càng đơn giản, giúp cho tu sĩ nắm giữ được lực lượng càng cường đại.
Lý niệm như thế, tự nhiên không hợp với Tiên Minh và các đại đạo thống Trung Châu.
Ba trăm năm trước, Lôi lão thái công từng phái một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ, tay cầm thần khí, đánh bại nguyên một đám thiên kiêu Trung Châu, khiến cho lần Đạo chiến đó biến thành một mảnh đại loạn, cuối cùng Tiên Minh trục xuất vị đệ tử Lôi Châu kia ra khỏi Đạo chiến, hủy bỏ danh hiệu khôi thủ của hắn, đồng thời còn định ra quy củ từ nay về sau Đạo chiến không thể mang theo pháp bảo, bởi vậy Lôi lão thái công trong cơn phẫn nộ đoạn tuyệt qua lại với Tiên Minh suốt ba trăm năm.
Có thể nói, nếu không có câu chuyện lần đó, các luyện bảo phường khác căn bản đừng hòng mơ tưởng đến danh hiệu khôi thủ Khí Đạo.
Mà lần này, dù sao cũng là lần Đạo chiến sau cùng trước khi đại kiếp nạn trong truyền thuyết đi đến, bởi vậy Tiên Minh và vị Lôi lão thái công kia liền chủ động hòa hoãn quan hệ, Tiên Minh cho phép người tham dự Đạo chiến mang theo pháp bảo, chỉ là không biết pháp bảo mang theo có phẩm cấp nào...
... Chắc không khả năng vẫn là thần khí đấy chứ?
Bá!
Hai đạo kiếm quang lao vút mà đến, sắc bén đáng sợ, phong mang bức người.
Phương Nguyên vừa tiến vào trong nồng vụ liền phát giác được kiếm mang kinh người, hàn ý len lỏi tận sâu trong thần hồn kia. Trong lòng hắn lập tức cả kinh, biết hai đạo phi kiếm này dù không phải thần khí thì cũng là pháp bảo cao giai tiệm cận đẳng cấp thần khí. Trên người hắn tuy cũng mang theo mấy món pháp bảo phòng ngự, nhưng đối diện với hai đạo phi kiếm đáng sợ này, e rằng căn bản không thể ngăn cản.
Bá!
Hắn đột nhiên lướt tới, lại bất ngờ dừng lại, đột ngột lùi ra sau một bước.
Bá….Bá.
Hai đạo phi kiếm chém ở trước mặt, xuống đất hơn trượng, tạo thành một phù hiệu giao nhau.
Từ trong nồng vụ trước mặt, huynh đệ Lôi thị một người áo đỏ, một người áo xanh mơ hồ hiện thân, đứng thẳng cách đó trăm trượng, sương mù dày đặc che lấp thân hình, có vẻ rất là thần bí. Lúc này bọn hắn cũng đang nhìn về phía Phương Nguyên, người áo xanh bên trái lạnh lùng cười nói:
- Chẳng qua là kết thành Tử Đan rắm chó gì đó liền dám khinh thường người trong thiên hạ, tu sĩ Trung Châu cũng chỉ thế mà thôi!
Người áo đỏ còn lại cũng cười nói:
- Hắn không phải tu sĩ Trung Châu, chỉ là đứa chân đất (nhà quê) muốn được tu sĩ Trung Châu thừa nhận thôi!
Hai người vừa nói chuyện, tâm niệm vừa động, hai đạo phi kiếm đột nhiên bay lên, xoay tròn vòng quanh Phương Nguyên, sau đó bất ngờ khẽ run, kiếm quang phóng đại, hóa thành hai đạo tia sáng kề sát mặt đất bay tới, quỹ tích biến hóa tùy tâm, phong kín toàn bộ phương vị quanh người Phương Nguyên.
Không ngờ lại muốn một kiếm giảo sát Phương Nguyên.
- Cần dùng tới phòng ngự tuyệt đối rồi ư?
Hắn cảm ứng được phong mang đáng sợ trên hai đạo phi kiếm, trong lòng không khỏi có chút kinh hãi.
Nhưng rất nhanh hắn liền từ bỏ ý nghĩ này:
- Giờ còn chưa phải lúc vận dụng thủ đoạn phòng ngự sau cùng kia...
Tâm tư điện chuyển, hắn hít sâu một hơi, tâm thần căng chặt, đạp bước tiến tới.
Bá!
Một bước này của hắn có phương vị bước ra hết sức quỷ dị, kiếm quang bên người tăng vọt, mắt thường khó mà nhìn thẳng, thoạt nhìn hai đạo phi kiếm đã phong kín gắt gao hết mọi vị trí trước sau trái phải quanh người hắn, nhưng khăng khăng lại bị vài bước vô cùng quỷ dị của hắn hiểm hiểm lách qua hai đạo phong mang, sau đó phóng thẳng về phía hai vị tu sĩ kia.
- Điều này sao có thể?
Chứng kiến cảnh này, huynh đệ họ Lôi lập tức không giấu được kinh hãi, vẻ khó mà tin tưởng hiện đầy trên mặt.
Cùng lúc, bên ngoài bí cảnh, chư tu đang theo dõi chiến cuộc cũng cả kinh, dồn dập hỏi dò:
- Đó là bộ pháp gì?
- Có thể lách qua giữa hai kiếm đó tất không phải bộ pháp bình thường, nhưng sao ta chưa thấy qua bao giờ?
Cả đám bọn hắn đều là hạng kiến thức rộng lớn, tu vi kinh người, lúc này lại đều kinh ngạc không thôi.
Ngược lại một vị lão tu tuy tu vi không cao, nhưng sở trường về trận pháp bỗng chợt thì thào mở miệng:
- Đó hình như không phải bộ pháp, mà là một loại trận pháp... Đúng rồi, mỗi bước của hắn đều đạp lên chỗ quan khiếu của trận pháp, thì ra là đang lấy thân pháp làm trận pháp...
Người chung quanh nghe vậy, thần sắc ai nấy đều kinh dị, nhưng nhớ tới tên tuổi khôi thủ Trận đạo của Phương Nguyên, vẻ mặt mới thoáng hiện vẻ thoải mải.
Trên Tiên Đài, vị đại viện chủ Lang Gia các Ô Mộc tiên sinh kia cười lên ha hả, vươn ra một ngón tay chỉ hướng Trấn Thủ Tiên Minh Thái Khôn đạo nhân, nói:
- Vừa rồi lão phu cũng thiếu chút cho rằng trận đánh cược này phải thua, nhưng thấy thân pháp đó liền biết nhiều hơn một phần khả năng thắng lợi!
Thái Khôn đạo nhân khẽ gật đầu, cũng không mở miệng, mà vẫn chăm chú nhìn hiện trường.
...
...
Ầm ầm...
Phương Nguyên phá mở kiếm vây, thân hình hơi lắc, trên người lấp lánh lôi quang, phóng thẳng về phía hai huynh đệ Lôi thị. Lúc này, hai người kia cũng đều cả kinh, tâm thần điện chuyển, hai đạo phi kiếm bay vòng trở lại, đuổi sát theo Phương Nguyên.