Chương 862: Bắc Minh Thần Tức quyết (1)
Tốc độ Phương Nguyên dù nhanh đến mấy cũng không phải đối thủ của hai thanh phi kiếm, chớp mắt đã bị chúng bắt kịp, sau đó điện quang như mưa rơi cấp tốc chém tới.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại căn bản không có ý dây dưa với hai thanh phi kiếm, ngược lại thúc giục thân pháp đến cực hạn.
Thân pháp hắn đang dùng hiện tại đúng thật là ngộ ra từ trận pháp.
Thoạt nhìn tốc độ hắn không nhanh, nhưng mỗi bước ra một bước lại đều ám hợp với vị trí tứ tướng bát quái, tinh xảo đến cực điểm, lại thêm hắn có tu vi Tử Đan, đối với khống chế thân thể, cảm ứng khí tức phi kiếm và điều động pháp lực đều đạt đến cực hạn, điều này giúp cho hắn dù thi triển thân pháp cực quỷ dị, lại vẫn luôn duy trì được thân thể cân bằng, thậm chí có cảm giác như cá gặp nước.
Bá bá...
Thân hình hắn không ngừng lắc lư tránh né phi kiếm, đồng thời kéo gần khoảng cách với huynh đệ Lôi thị.
Thần sắc huynh đệ Lôi thị dần hiện vẻ ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Nguyên, tâm thần căng cứng, dùng hết toàn bộ lực lượng giá ngự phi kiếm, dù Phương Nguyên đang nhanh chóng áp sát, bọn hắn cũng không dám né tránh hay là kéo ra khoảng cách, bởi vì chỉ cần bọn hắn khẽ động, khống chế đối với phi kiếm lập tức sẽ giảm yếu, áp lực lên Phương Nguyên theo đó không còn mạnh mẽ được như trước.
Giờ đã thúc giục đến cực hạn mà vẫn không bắt được hắn, một khi phân tâm, chẳng phải càng cho hắn cơ hội?
- Ta không tin Lôi Châu Ngự Kiếm pháp không bắt được ngươi...
Tâm thần hai người nhất trí như một, hàm răng cắn chặt, kiếm quang càng sáng, tốc độ cũng càng nhanh.
Bá… Bá…. Bá…. Bá
Trong bí cảnh, người theo dõi chiến cuộc ở chung quanh đã không thấy rõ được hai đạo phi kiếm, chỉ có thể nhìn thấy hai đạo quang mang một xanh một đỏ đan xen vào nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, hình thành một quang cầu cực lớn, ở bên trong quang cầu, bóng áo xanh của Phương Nguyên hiện ra dị thường rõ nét, lắc lư không ngừng, chợt trái chợt phải, thân hình đung đưa, thật khó khăn lắm mới đi đến trước mặt hai người kia.
Oành!
Lúc Phương Nguyên cách hai người bọn họ chừng khoảng ba bốn trượng thì bỗng đột ngột phóng vút lên trời, hai tay áo đột nhiên quăng ra.
Giống như hai con giao long cuốn thẳng về phía huynh đệ Lôi thị.
- Nằm xuống!
Sắc mặt hai huynh đệ đại biến, đồng thời tay niết pháp ấn, lớn tiếng hô quát.
Ngay khi bọn hắn không tiếc hết thảy thúc giục pháp lực đến cực hạn, hai đạo phi kiếm kia cũng hóa thành hai đạo quang mang sáng chói, chém thẳng tới sau lưng Phương Nguyên. Bên ngoài bí cảnh, số đông cao thủ theo dõi khảo thí đều căng thẳng đứng bật cả dậy, gắt gao nhìn chằm chằm hiện trường, thời khắc này, không ai biết rốt cuộc hai đạo phi kiếm sẽ chém tới trên người Phương Nguyên trước, hay là Phương Nguyên sẽ đánh tới huynh đệ Lôi thị trước.
Vèo...
Thoáng chốc đã có kết quả.
Lúc tay áo Phương Nguyên còn cách hai huynh đệ chừng ba thước, hai đạo phi kiếm đã tới sau lưng hắn.
Nhưng Phương Nguyên không hề có ý né tránh, vẫn cứ đánh về phía huynh đệ.
- Chẳng lẽ hắn không biết, đối với huynh đệ Lôi thị mà nói, phi kiếm cách bọn hắn càng gần, bọn hắn sẽ điều khiển phi kiếm càng linh hoạt?
Bên ngoài bí cảnh, có người nhịn không được mở miệng kêu to:
- Còn không biến chiêu liền nhất định phải thua...
Tiếng hét lớn này không nghi ngờ cũng đại biểu cho tiếng lòng của rất nhiều người.
Nhưng khi tiếng hét còn chưa rơi xuống âm cuối, tình thế tại trường đã đại biến.
Bên người Phương Nguyên trào lên một đạo thanh khí, bọc lấy hai đạo phi kiếm, phi kiếm cuốn theo phong mang đáng sợ, không gì không thể chém rụng kia bị thanh khí cuốn lấy, tốc độ và phương vị đều hơi biến, không thể sớm chém đến trên người Phương Nguyên. Riêng Phương Nguyên thì lại khua múa tay áo, trùng trùng đánh tới huynh đệ Lôi thị, quất cho cả hai bay vút ra xa.
Tiếp sau, hắn đột nhiên quay người, hai tay áo thu lại, một thân áo bào xanh tung bay phất phới.
Ánh mắt quét nhìn bốn phía, lạnh lùng nói:
- Người tiếp theo!
- Không ngờ huynh đệ Lôi thị lại thua nhanh như vậy...
Lúc này ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu thấy cảnh đó đều kinh hãi đứng bật dậy. Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, huynh đệ Lôi thị với kiếm pháp sắc bén đáng sợ lại bại trận nhanh đến thế, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên không cách nào giấu nổi vẻ kinh ngạc.
- Tam ca, ta không phục...
Ngay chính hai huynh đệ Lôi thị cũng biệt khuất và nghi hoặc, hiển nhiên khó mà chấp nhận thực tế bị Phương Nguyên vung tay áo đánh bay. Ngược lại bởi thế mà không bị thương nặng, rất nhanh liền bò dậy, hai thanh phi kiếm cũng về lại bên người, người nhỏ tuổi hơn tên Lôi Viễn nhìn về phía thân ảnh Phương Nguyên nơi phương xa, nét mặt phẫn nộ, quay sang Lôi Tiến quát:
- Chúng ta lại tìm hắn đánh tiếp!
Vẻ mặt Lôi Tiến cũng không vui, song lại đè xuống Lôi Viễn, trầm giọng quát:
- Vừa rồi hắn đã xuống tay lưu tình, bằng không với khoảng cách gần như vậy, dựa vào lực lượng Tử Đan của hắn, hai người chúng ta căn bản không khả năng sống tiếp...
Lôi Viễn tức giận quát:
- Nhưng chúng ta còn một chiêu chưa dùng, nếu là song kiếm...
Lôi Tiến ngắt lời hắn, nói:
- Lão thái công sẽ không cho phép chúng ta dùng ra chiêu kia sớm vậy đâu, sau này tìm cơ hội phục thù cũng được!
Hai người vừa nói vừa khoanh chân ngồi xuống trên một tòa cô phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên nơi xa.
Đúng lúc này, có người sáp lại gần, nhỏ giọng nói:
- Hai vị...
Huynh đệ Lôi thị đang tức giận trong lòng, quát:
- Làm cái gì?
Người sáp lại là một tu sĩ trong đám theo đuôi Phương Nguyên khi trước, người đó cầm ra một chiếc khay gỗ, nói:
- Vừa rồi các ngươi đấu pháp với Phương tiểu tiên sinh, kết quả bị thua, đúng chứ? Dựa vào quy củ Đạo chiến, liệu có phải nên giao ra ma hạch hay không?
- Ngươi...
Đệ đệ Lôi Viễn phẫn nộ, đang định trở mặt.