Chương 886: Xin bảo bối mở mắt (1)
- Hồi bẩm Trấn Thủ, thằng ôn đó cũng không biết dùng thủ pháp gì, không ngờ trấn trụ toàn bộ đại trận truyền tống trong bí cảnh, muốn mở bí cảnh, cần phải kết hợp đại trận trên đài cao và Vạn Lý Lưu Quang Kính, nhưng hắn đã chặt đứt liên hệ giữa Vạn Lý Lưu Quang Kính và bí cảnh, khiến cho một mảng bí cảnh đó tự thành một thể, từ bên ngoài thì căn bản không phá mở được, chỉ có thể sửa chữa phục hồi đạo đài từ bên trong.
Các trận sư cũng đều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vàng kêu lên.
Tiên Minh Trấn Thủ giận dữ:
- Hắn mang theo pháp bảo lợi hại như vậy tiến vào bí cảnh, lại không có ai kiểm tra à?
Trận Sư Bên cạnh cười khổ nói :
- Bởi vì người Lôi Châu lần này đến tham dự đạo chiến, cho nên lần đạo chiến này thả lỏng kiểm tra đối với pháp bảo, hơn nữa khi yêu ma này tự mình tiến vào, không mang theo pháp bảo, hẳn là để cho người khác mang vào thay.
- Lúc này nói những lời giải thích này còn có tác dụng à?
Tiên Minh Trấn Thủ giận tím mặt, quát lên:
- Lão phu bảo các ngươi mở bí cảnh, bắt yêu ma đó.
Nghe những lời giận dữ của hắn, mỗi người trong sân đều kinh hoàng, người người phẫn nộ.
Cho tới hiện tại, bọn họ vẫn chưa có thời gian điều tra yêu ma này thông đồng với Hắc Ám Chi Chủ như thế nào, lại trở thành Huyết Sứ Giả như thế nào, càng không biết Huyết Sứ Giả này ở bí cảnh đạo chiến gặp phải đại loạn bực này, sẽ chuẩn bị đào tẩu như thế nào.
Nhưng trong lòng bọn họ đều minh bạch, nếu ở trước mặt Tiên Minh, Lang Gia Các các đại đạo thống Trung Châu, trơ mắt nhìn Huyết Sứ Giả này giết sạch một đám thiên kiêu tham gia đạo chiến, bên trong còn có nhân vật như Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, vậy bọn họ đúng là sẽ mất hết thể diện!
Nhưng mấu chốt là, bọn họ từ bên ngoài, tuy có một thân tu vi, lại không giúp được gì, mà ở bên trong, yêu ma đó thi triển tà pháp đáng sợ như vậy, cho dù thực lực của đám tiểu bối thiên kiêu bên trong không tầm thường, nhưng làm sao có thể ngăn cản được tai ương ngập đầu này?
- Chạy mau...
Mà vào lúc này, bên trong bí cảnh, trên đài cao, lực lượng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia càng trở nên đáng sợ, huyết tuyến cơ hồ không chỗ nào không có, trong khoảnh khắc, đã có hơn nửa tu sĩ bị hắn trói lấy, chỉ còn lưa thưa mấy cao thủ vẫn đang bằng vào thân pháp mà tránh né.
Nhưng dưới loại cục diện này, cho dù là tu vi có mạnh tới mấy, làm có thể trốn mãi được?
- Vù!
Trong một mảng hỗn loạn, lại không ai thấy, con cóc vẫn chỉ thành thành thật thật ngồi trên mặt đất đã lặng lẽ không một tiếng động nhảy lên, nhảy tới bên cạnh một tu sĩ đang liều mạng tránh né huyết tuyến, miệng rộng há ra, nuốt hắn vào, sau đó lại nhanh chóng nhảy tới bên cạnh một tu sĩ khác, có điều tu sĩ đó sợ quá, tung người đá con cóc này hai cước.
Cóc bị đá trúng có chút tức giận, trong miệng thò ra một bàn tay màu xanh, trước tiên thuận tay tát cho hắn một cái, đánh cho hắn choáng váng, sau đó thì kéo hắn vào!
Dưới sự truy kích của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hoặc có thể nói là vô số huyết tuyến của Huyết Sứ Giả, đại bộ phận tu sĩ cơ hồ không hề có sức phản kích.
Cao thủ như Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, cũng phải đề thăng tâm thần tới cực điểm, đề phòng bằng toàn bộ tinh thần.
Trong lúc này, chung quanh đã loạn thành một đống, hoảng sợ hò hét, Lý Hồng Kiêu lại cắn chặt khớp hàm, vung tay áo, từng mảng ánh sao được bố trí ở trước sau người, không ngừng chặt đứt, ngăn cản những huyết tuyến đang vươn về phía mình, thậm chí còn đánh về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng chỉ tiếc, nàng ta mỗi lần chặt đứt được một mảng, liền có nhiều huyết tuyến hơn xông tới trước người mình, căn bản là không thể thoát khỏi.
Mà Lý Bạch Hồ lúc này thì thân hình nhanh như một tia chớp, chạy đông chạy tây trên đài cao.
Vô số huyết tuyến chặn trước đuổi sau, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của hắn, không thể cuốn lấy hắn.
Có điều, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra được, theo Tân Trạch Tiểu Vương Gia hấp thụ càng lúc càng nhiều huyết khí của các tu sĩ, một thân lực lượng cũng càng lúc càng mạnh hơn, nhưng pháp lực của bọn họ lại dưới tình huống càng lúc càng bị tiêu hao nghiêm trọng, bị huyết tuyến này cuốn lấy, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Trong một mảng đại loạn, chỉ có một người, hoặc là nói một vật vẫn không bị huyết tuyến này cuốn lấy.
Đó chính là con cóc Phương Nguyên triệu hoán ra, không phải không có huyết tuyến bay về phía nó, nhưng khi tiếp xúc với làn da có màu kim loại của nó, lại đều bị một loại lực lượng vô hình hất cho bay ngược lại, thủy chung không đả thương được tới nó, mà con cóc thì nhân lúc này, chậm rãi nhảy trong đám người, một hồi nuốt một người, cuối cùng đi tới phía sau Lý Hồng Kiêu đã kiệt sức không thể phản kháng.
- Cái quỷ gì thế?
Trong lòng Lý Hồng Kiêu đang hạ quyết tâm, một lòng muốn chém Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng lại không có biện pháp làm gì được đối phương, ngược lại dần dần bị bức vào hạ phong, trong lòng đang sốt ruột, bỗng dưng quay đầu lại nhìn thấy một vật xấu xí, cũng giật nảy mình.
Con cóc đó chỉ ngơ ngác nhìn nàng ta, không nói gì, có điều trong cơ thể con cóc lại truyền ra một thanh âm:
- Tiến vào đi!
Khi nói chuyện, cóc mở miệng, giống như là đang gọi Lý Hồng Kiêu.
- Ngươi thật sự biến thành cóc rồi à?
Lý Hồng Kiêu nghe ra đó là thanh âm của Phương Nguyên, trong lòng cũng cả kinh, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Thầm nghĩ:
- Đây là thần thông tà môn gì thế?
- Tiến vào thì biết!
Thanh âm của Phương Nguyên có vài phần bất đắc dĩ, miệng cóc cũng mở lớn hơn.