Chương 887: Xin bảo bối mở mắt (2)
Nhưng Lý Hồng Kiêu lại có chút do dự, nàng ta là hậu duệ hoàng thất, đường đường là Cửu Trùng Thiên công chúa, huyết mạch tôn quý, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi khi người ngoài đều muốn chạy trốn, nàng ta lại một lòng ác chiến chính diện với Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, tuy bản thân cũng biết tình thế không ổn, cứ chống đỡ như vậy kiểu gì cũng gặp xui xẻo, nhưng nếu muốn mình tiến vào trong bụng một con cóc để giữ mạng, truyền ra ngoài thì chẳng phải là mất hết mặt mũi à?
... Huống chi con cóc này trông lại còn xấu!
Có điều cũng đúng lúc nàng ta đang do dự, một thanh âm khác lại vội vàng vang lên:
- Còn do dự gì nữa, mau lên!
- Vù!
Theo thanh âm đó truyền đến, một đạo kiếm quang lưu chuyển, vội vàng bay về phía này.
Chính là Lý Bạch Hồ, hắn đang chạy trong sân, thần thức linh mẫn đến cực điểm, tất nhiên đã ở trong một mảng đại loạn này phát hiện ra một tồn tại đặc thù như con cóc này, liền không chút do dự, trực tiếp phi thân tới, hóa thành kiếm quang trốn vào trong miệng con cóc.
Mà theo động tác này của hắn, Huyết Sứ Giả vẫn đang dốc hết toàn lực muốn bắt giữ hắn đã phát hiện quái tượng này.
- Chuyện đã tới nước này còn mơ tưởng giữ được mạng à?
Vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó hút đi càng nhiều huyết khí từ trên người các tu sĩ chung quanh, cả người lại càng điên cuồng, vừa chú ý thấy nơi này, lập tức giận tím mặt, một thân huyết khí cuồn cuộn, đột nhiên hóa thành một mảng lớn huyết ti bén nhọn, quét thẳng về hướng này.
Ầm ầm ầm!
Nghênh đón thế công điên cuồng này của hắn, cho dù Lý Hồng Kiêu cũng tự thấy không thể ngăn cản, cuối cùng không dám kéo dài nữa, thở dài một tiếng, phất tay quét ra một mảng ánh sao ngăn cản trên đỉnh đầu, sau đó phi thân trốn vào, hóa thành một đạo hồng ảnh, chui vào trong miệng con cóc!
- Ớ?
Vốn tưởng rằng nhiều người như vậy chui vào trong bụng một con cóc chỉ to bằng một người, tất nhiên sẽ chen chúc chật chội, đây cũng là nguyên nhân mà Lý Hồng Kiêu lúc trước vẫn do dự, nàng ta không muốn chen chúc thịt dính thịt với nhiều người như vậy, nhưng sau khi tiến vào, lại phát hiện mình không ngờ đã tiến vào một thế giới kỳ dị, giống như thân ở một phương động phủ, trái phải trước sau, ước chừng rộng hơn mười trượng.
Toàn bộ không gian, nhìn thì vô cùng rộng rãi, bố trí cũng rất kỳ quái, chung quanh đều là một loại sương trắng rất dày, cũng không biết phía sau sương trắng là gì, khu vực ở chính giữa thì không trống rỗng, chỉ có một cái ao bị sương xanh bao phủ, chung quanh bày ra mấy trận pháp phòng ngự, mà Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, còn có mấy vị tu sĩ khác lúc này đều đang ở trong động phủ này.
- Ngươi đây là..
Cho dù là với thân phận của Lý Hồng Kiêu, nhìn thấy một phương không gian như vậy, cũng không nhịn được mà hơi kinh hãi.
- Không nhìn ra được, ngươi không ngờ lại có một pháp bảo không gian?
Khi nói những lời này, cũng không còn ý tứ xem thường Phương Nguyên, mà là thật sự có chút giật mình.
Nghĩ tới pháp bảo không gian là cực kỳ quý giá, đừng nhìn người tu hành thế gian, đại đa số đều là mỗi người tay cầm một túi Càn Khôn, giống như pháp bảo bực này là rất không đáng tiền, nhưng trên thực tế, không gian không lớn, túi Càn Khôn cấu tạo đơn giản cũng dễ luyện chế, nhưng không gian bên trong, cứ to thêm một phần thì độ khó lại không chỉ cao thêm một bậc, muốn luyện ra pháp bảo không gian có thể chứa người ra vào, vậy thì lại càng khó...
Loại pháp bảo có thể chứa người ra vào này thấp nhất cũng được coi như là phạm trù thần khí.
Hơn nữa, thần khí này không gian bình thường đều cực kì nhỏ, hai ba trượng đã là không tồi rồi, mười trượng thì lại là cực lớn.
Càng lên cao hơn, nếu có thể xây dựng pháp tắc, tồn tại độc lập, vậy cái này liền thuộc về tiểu thế giới, đã có thể được coi là tiên khí!
Lý Hồng Kiêu thân là hoàng tộc Cửu Trùng Thiên, cũng không có pháp bảo bực này, làm sao có thể ngờ được Phương Nguyên lại có?
Có điều, nhìn thấy bộ dạng không có kiến thức của nàng ta, Phương Nguyên cũng chỉ có thể thấp giọng thở dài một tiếng, nói:
- Nói ra thì dài lắm!
Trong lúc vội vã, lại không biết nên giải thích thế nào.
Một phương tiểu thế giới này hắn cũng có được một cách mạc danh kỳ diệu, chỉ có thể đoán ra nguồn gốc đại khái...
Con cóc này, tất nhiên chính là đạo Kim Tướng Lôi Linh thứ tư của hắn.
Lúc trước con cóc này vừa xuất hiện, liền khiến Phương Nguyên rất khó lý giải nguyên lý bên trong, chỉ có thể đoán được, đây có lẽ là bị Huyết Hải Ma Ấn ảnh hưởng, nhưng nếu là như vậy thôi thì còn có thể chấp nhận, nhưng đến về sau, con cóc này trong lúc vô tình nuốt khí tức bản nguyên tiểu thế giới của Thiên Lai Thành Kim gia, liền lại sinh biến hóa nghiên trời lệch đất, lộ ra có chút dọa người.
Lúc ban đầu, Phương Nguyên còn chỉ nghĩ nếu tu vi đạt tới cảnh giới Kim Đan, sẽ tham ngộ một chút sự huyền diệu của con cóc này, cũng tiện khắc địch chế thắng, lúc ban đầu chuẩn bị dùng nó như thuẫn bài, nhưng một lần thí nghiệm nào đó, con cóc này trong lúc vô ý nuốt Quan Ngạo vào, Phương Nguyên lại kinh hãi, vội vàng cũng xông vào theo, lúc này, mới phát hiện con cóc này không ngờ đã luyện hóa khí tức bản nguyên của tiểu thế giới đó, trong bụng hình thành một không gian cổ quái, giống như là một tòa động phủ di động.
Thông qua điểm này, Phương Nguyên cũng ngộ ra một phương pháp phòng ngự lợi hại.
Rất đơn giản, chính là triệu hồi con cóc này ra rồi nuốt mình vào.
Trốn trong động phủ này, con cóc đó chỉ cần không bị người ta đánh nát, mình đương nhiên là không lo.
Mà con cóc này lại giỏi chịu đòn như vậy, mình còn lo gì nữa?
Đương nhiên, một loạt biến hóa trong đây là vô cùng phức tạp, cho dù có nói ra cũng không dễ giải thích.