Chương 888: Một đường sinh cơ (1)
- Là ta hỏi nhiều rồi!
Lý Hồng Kiêu cũng tỉnh ngộ, mình không nên hỏi những cái này, thời cơ không đúng, hơn nữa cũng không tiện hỏi bí mật của người khác, liền dứt khoát bước vào bên trong, nhìn lướt qua, chỉ thấy Vệ Ngư Tử, Vi Long Tuyệt, Hứa Ngọc Nhân còn có mấy người bọn Tống Long Chúc bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia một mâu găm dưới đất lúc trước, đều đã được Phương Nguyên cứu vào, liền lại nói:
- Còn có thể cứu vào được nhiều người hơn không?
- Chắc là không dễ cứu!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Cái này... coi như là pháp bảo này của ta đi, di động khá là chậm, vừa rồi ta cũng chỉ là nhân lúc yêu ma đó không chú ý, có thể cứu được người nào hay người đó, hiện giờ hắn đã chú ý tới ta, e là không dễ cướp người từ trong tay hắn.
Khi nói, tâm niệm khẽ động, cảnh tượng chung quanh lập tức biến đổi.
Hắn vốn có thể khống chế con cóc này trên trình độ rất lớn, lúc trước, chung quanh đều là bị sương mù dày đặc bao phủ, nhưng khi tâm tư của hắn vừa khẽ động, lại thấy trên đỉnh đầu, sương mù dày đặc bắt đầu tản đi, có thể cho bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ có điều, từ góc độ này của họ mà nhìn ra, lại giống như mình nhỏ đi nhiều.
- Ầm ầm!
Lúc nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt đầu tiên chính là Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đang vô cùng điên cuồng, một đạo huyết đao chém thẳng tới.
Thân ở trong không gian này, bọn họ giống như là bị xông tới, lập tức sợ đến cả người run rẩy.
Có điều, một đao đó tất nhiên cường đại, khiến thực lực như họ cũng phải kinh hãi không thôi, nhưng lại bị con cóc này đỡ được, lực lượng giống như nước chảy từ chỗ một đao đó chém xuống, khuếch tán ra chung quanh, giống như là di dời và phân giải lực lượng, cuối cùng tụ tới một chỗ thần bí, lại khiến cho một đao cuồng bạo này không mang tới tác dụng, từ từ bị hóa giải...
Mà bọn họ ở trong bụng con cóc này, lại không chịu một chút tổn thương!
Chỉ có điều, lực lượng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó lúc này lại cuồng bạo đến khó có thể hình dung. Một đao chưa dừng, lại một đao chém xuống, liên tiếp như vậy, con cóc này dường như sắp đạt tới cực hạn, có thể cảm thấy chung quanh đang không ngừng run rẩy.
- Con cóc này của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Lý Bạch Hồ bỗng nhiên lên tiếng, quan sát bốn phí, mày hơi nhăn lại.
- Ta cũng không biết...
Phương Nguyên cảm ứng chung quanh, thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng ta đoán chắc cũng sắp tới cực hạn rồi.
Mấy người khác nghe vậy cũng đều cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Vậy thì vẫn là không tránh khỏi!
Trong lòng cũng có thể lý giải.
Yêu ma đó thi triển tà pháp như vậy, lực lượng mạnh mẽ đến bất khả tư nghị, cho dù là cao thủ Nguyên Anh sợ rằng cũng chỉ thế mà thôi, thế công của hắn lại há có thể dễ dàng ngăn cản như vậy, bọn họ có thể trốn ở trong bụng con cóc này, chống đỡ thêm một hồi, đã là vạn hạnh, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó hấp thụ càng nhiều huyết khí, thực lực lại càng mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới cực hạn mà con cóc này có thể thừa nhận!
- Có điều, chúng ta cũng chính là đợi khoảnh khắc cực hạn này tới!
Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại bật hơi khai tiếng, cúi đầu nói.
Mọi người nghe vậy, lại đều nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi, không hiểu lời này là có ý gì.
Phương Nguyên thì không nói nữa, đứng dậy đi tới vị trí trung tâm nhất của động phủ này, phất tay vẩy đi sương xanh chung quanh, lại thấy nơi này không ngờ có một huyết trì, bên trong huyết quang lấp lánh, không ngờ có thể phát hiện trong huyết thủy, sinh ra một gốc hoa sen màu xanh, cực kỳ thuần khiết, nụ hoa chưa nở, hiện giờ đã lặng lẽ từ trong huyết trì vươn đầu ra, nhẹ nhàng lắc lư.
- Ý của ngươi là?
Bên cạnh Phương Nguyên, Hứa Ngọc Nhân giật mình, dường như cảm thấy được gì đó.
Rất nhanh, mấy người khác cũng đều có cảm ứng, đều kinh ngạc nhìn về phía một phương huyết trì này.
Bọn họ càng lúc càng cảm thấy rõ ràng, Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở ngoại giới, mỗi lần ra đòn nặng vào con cóc này, liền có một loại lực lượng kỳ dị truyền khắp toàn thân nó, sau đó trải qua một vòng vận chuyển, cuối cùng tập trung đến huyết trì đó, rồi sau đó, huyết trì hơi quay cuồng, giống như sôi trào, bọn họ đứng ở ngoài mấy trượng, cũng có thể cảm nhận được lực lượng cuồng bạo đó.
Dưới lực lượng đó, con cóc này đã trúng mấy đòn nặng, lực lượng trong động phủ đã tiếp cận cực hạn.
Mà Phương Nguyên, cũng thở gấp hơn, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn đóa Thanh Liên (sen xanh) trong huyết trì, đợi tới khi xác nhận thời cơ đã tới, hắn đột nhiên chỉnh lại quần áo, cung kính vái về phía huyết trì đó một cái, thấp giọng nói:
- Xin bảo bối mở mắt..
- Vù!
Mọi người còn chưa có phản ứng, Thanh Liên trên huyết trì đột nhiên nở ra, một đạo bạch quang từ trong hoa sen bay ra.
Bạch quang vừa hiện, bắn ra trăm trượng!
Tân Trạch Tiểu Vương Gia Lúc này đang một thân huyết khí sôi trào, nhìn chằm chằm con cóc đó, trước đó, hắn vốn chính bởi vì đã nhận ra con cóc này chịu đòn cực tốt, mới để lại nó tới cuối cùng, hiện giờ hắn từ trên người mấy trăm tu sĩ hấp thụ khí huyết và pháp lực, lực lượng đáng sợ dồi dào như vậy, quả thực là khó có thể hình dung, thậm chí cũng khiến cho hắn sinh ra một loại cuồng niệm mạnh mẽ vô địch, gặp thần diệt thần, gặp phật giệt phật, làm sao lại để con cóc đó vào mắt, xuất thủ chính là mấy đạo huyết quang đánh thẳng tới.
Nhưng cũng vì sự cuồng ngạo này, không ngờ lại không phát hiện con cóc đó hiện giờ đã vô cùng tức giận!
Cả thân thể đều phình lên, tròn vo căng phồng, dường như một giây tiếp theo sẽ nổ tung.