Chương 890: Hai đạo kiếm quang (1)
Mà bên kia, viện chủ Lang Gia Các Ô Mộc tiên sinh trầm giọng nói:
- Lời này không sai, đạo thống Trung Châu ta và Tiên Minh, vì đối kháng đại kiếp, hóa giải đại kiếp, một mực không muốn khơi mào chiến sự với yêu ma, để tránh nội đấu, nhưng lần này, trong sứ giả yêu ma, không ngờ có sứ giả Hắc Ám Chi Chủ trà trộn vào, hại dòng dõi Nhân tộc ta, huyết cừu bực này, lại há có thể ngồi nhìn?
Tất cả mọi người nghe mà trong lòng lạnh toát, vào thời điểm này, giữa Nhân tộc và yêu ma lại chuẩn bị khai chiến?
Bọn họ không khỏi đều quay đầu nhìn về phía hư ảnh trong không trung.
Bọn họ ở ngoài bí cảnh, là không thể giúp được đám tiểu bối trong bí cảnh, nhưng bản thân bọn họ...
... Còn có khả năng tự cứu không?
...
- Vẫn thiếu một chút...
Sau khi Phương Nguyên mời được kiếm quang trong Thanh Liên xuất thủ, thấy chưa thể giết được Tân Trạch Tiểu Vương Gia, sắc mặt cũng trầm xuống.
Hắn có chút tiếc nuối nhìn huyết trì, người xung quanh vì tị hiềm, đều không tới gần huyết trì để xem bí mật của hắn.
Bởi vậy, chỉ có tự hắn có thể thấy rõ, sâu trong huyết trì này đang cất giấu một thanh kiếm.
Huyết thủy bên trong huyết trì đó cũng đang từng thời từng khắc tẩm bổ thanh kiếm này, đó chính là Ma Ấn Kiếm hắn có được từ Thái Nhạc Thành, vốn là một thanh phàm kiếm, nhưng hiện giờ lại đã có chút bất phàm, chỗ chuôi kiếm, đã hóa thành hình dạng một ma đầu dữ tợn thống khổ, mà trên thân kiếm, thì sinh ra từng đạo huyết văn, cũng theo sự tẩm bổ của huyết thủy, càng nhiều lực lượng hơn chảy vào trong huyết văn.
Đây là một loại kiếm vô cùng yêu dị!
Có thể thấy được, lúc thanh kiếm này dưỡng thành, tất nhiên sẽ tà dị đến cực điểm, cũng cường đại đến cực điểm.
Nhưng, hiện giờ dù sao cũng vẫn chưa được dưỡng thành.
Cũng chính bởi vì kiếm này chưa thành, cho nên kiếm quang của nó vẫn hơi yếu một chút, không thể trảm sát vị Huyết Sứ Giả này.
Nếu không trảm sát thành công, như vậy...
Thông qua thị giác của con cóc này, Phương Nguyên có thể nhìn thấy Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang phun ra một đoạn huyết mâu màu đen, cũng điên cuồng từ trên người các tu sĩ chung quanh hấp thu huyết khí, gia trì lực lượng khí huyết cuồng bạo vô biên này lên trên huyết mâu.
Có thể tưởng tượng được, sau khi huyết mâu đó uống đủ máu tươi, lực lượng sẽ cực kỳ đáng sợ!
Tới lúc đó, Kim Tướng Lôi Linh này của mình có thể ngăn cản được sao?
- Không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được...
Cũng đúng vào lúc này, một thanh âm thản nhiên vang lên.
Các tu sĩ trốn trong bụng con cóc này nghe vậy, đều ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía hắn, lại thấy vừa lên tiếng chính là vị Kiếm Sư Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì, lúc này vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt tự nhiên có một đạo kiếm ý ngạo nghễ, thản nhiên nói:
- Chúng ta có nhiều người như vậy, thường ngày đều được người ta gọi là thiên kiêu, được người ta tôn sùng, hiện giờ lại không có hành động gì mà phải chết một cách uất nghẹn như vậy sao?
Các thiên kiêu nghe vậy, sắc mặt lập tức đều trở nên có chút khó coi.
Bọn họ tất nhiên cũng minh bạch đạo lý này, nhưng Huyết Sứ Giả đó mạnh như vậy, có thể có biện pháp gì?
- Huyết pháp của Yêu ma này lợi hại, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể đối phó hắn!
Lý Hồng Kiêu lúc này cũng mở miệng, nói:
- Vừa rồi đạo kiếm quang đó bay ra, có thể nhìn thấy, quả thật là suýt nữa thì dồn được hắn vào tuyệt cảnh, chỉ có điều lúc cuối cùng, hắn mượn đại trận trên đài cao này để đánh tan không ít lực lượng của kiếm quang, có thể thấy được, đại trận hắn bày ra trên đài cao cũng không chỉ là để vây khốn chúng ta, theo ta đoán, huyết pháp này của hắn thi triển ra vốn cũng có chút miễn cưỡng, toàn là dựa vào một phương đại trận này tương trợ, mới có thể vận chuyển tùy tâm.
Hứa Ngọc Nhân hơi ngẩn ra:
- Vậy nói cách khác, phá đại trận này của hắn thì có hy vọng đánh bại hắn à?
Vi Long Tuyệt cười khổ nói:
- Chúng ta ra cũng không ra được, làm thế nào mà phá trận?
Lý Hồng Kiêu đột nhiên nhìn Phương Nguyên một cái, ánh mắt dường như có chút đắc ý, nói:
- Vừa rồi vị khôi thủ trận đạo này có lẽ không nhìn ra, nhưng ta lại nhìn ra, khi hắn dẫn động lực lượng của đại trận này, có hai góc trận ngưng tụ lực lượng trận đạo, rõ ràng so với chỗ khác thì mạnh hơn một chút, nếu ta đoán không sai, hai góc trận đó chính là chỗ trận nhãn, trước tiên cứ hủy nó rồi tính!
Phương Nguyên nghe vậy đúng là hơi ngẩn ra.
Hắn vừa rồi mượn Lôi Linh Cáp Mô này thi triển một kích trí mạng, hết sức chăm chú, quả thật không có thời gian quan tâm tới cái khác.
Lúc này, Tống Long Chúc đã yếu ớt thoi thóp ở bên cạnh hữu khí vô lực nói:
- Hai trận nhãn đó nếu trọng yếu như vậy, vậy yêu ma này nhất định sẽ phòng thủ cực nghiêm, hắn... Hắn con mẹ nó sao có thể, cho chúng ta cơ hội hủy diệt trận nhãn...
- Hắn tất nhiên sẽ không cho chúng ta cơ hội này...
Lý Bạch Hồ bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, nói:
- Chúng ta cũng không thể trông cậy hắn sẽ cho chúng ta cơ hội, chỉ có thể cường hành hủy diệt hai trận nhãn này!
- Cường hành hủy diệt?
Mọi người trong sân, ánh mắt đều lộ ra có chút kinh ngạc, nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.
Mà Lý Bạch Hồ lúc này, lộ ra vẻ bình tĩnh thần kỳ, thản nhiên nói:
- Dùng thần thông ngăn địch, cần điều động pháp lực, tốc độ sẽ chậm lại, tất nhiên bị hắn ngăn cản, chắc rất khó làm được điểm này, nhưng ưu thế kiếm đạo lại chính là ở đây, ta có thể làm được!
Cân nhắc kỹ đạo lý trong đó, các tu sĩ lập tức lờ mờ trở nên hưng phấn.
- Nhưng ta chỉ có thể hủy diệt một trận nhãn.
Lý Bạch Hồ bỗng nhiên lại nhẹ nhàng nói một câu:
- Còn cần một người khác giúp ta!