Chương 892: Không trốn, chém nó (1)
Quan trọng hơn là, đạo kiếm quang này cho mình, kỳ thật cũng chẳng khác nào tặng đạo pháp cho mình.
Nhất là mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, liền có thể tham ngộ rõ ràng pháp môn này hơn.
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Cũng đúng vào lúc này, Lý Hồng Kiêu không nhịn được lạnh lùng nói:
- Hắn đã chuẩn bị xong rồi đó!
Mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn ra ngoài, sau đó bọn họ liền nhìn thấy, lúc này bên ngoài, huyết mâu trong tay Tân Trạch Tiểu Vương Gia đã không ngờ xuất hiện một loại biến hóa khó có thể hình dung, rất nhiều huyết khí rót vào trên một đạo huyết mâu này, khiến cho huyết mâu đó giống như là sống lại, khí tức mạnh mẽ, xé rách hư không chung quanh, dẫn động phong vân biến hóa vô biên.
Mà trong hư không, thậm chí xuất hiện một đạo ma ảnh dữ tợn, con ngươi lạnh lẽo nhìn thẳng tới nơi này.
Có thể thấy được, lực lượng trong huyết mâu đó đã đạt tới cực điểm.
Tân Trạch Tiểu Vương Gia này cũng rõ ràng bị con cóc này bức cho nóng mắt rồi, bất chấp tất cả vận dụng lực lượng mà bản thân hắn rõ ràng có chút không điều khiển được, đó là một loại lực lượng có uy thế hủy thiên diệt địa, hơn xa cảnh giới bọn họ có thể tưởng tượng.
Đối với con cóc này có thể chống đỡ được hay không, bọn họ thực sự không có một chút lòng tin nào.
- Chuẩn bị ra ngoài.
Phương Nguyên quát khẽ một tiếng, cùng Lý Bạch Hồ đồng thời bước về phía trước vài bước, người khác cũng đều tự làm tốt chuẩn bị.
- Nếu không phải thiếu kiện bảo bối đó, ta việc gì phải vất vả như vậy?
Mà vào lúc này, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó cũng đột nhiên hô to:
- Mau trả huyết ấn cho ta.
Ầm!
Lúc một tiếng hét lớn này rời khỏi miệng, hắn hung hăng trợn mắt, đánh huyết mâu này tới.
Khó có thể hình dung được sự cuồng bạo lúc này, một thoáng huyết mâu rời tay, huyết khí bên cạnh hắn đều biến thành từng vòng tròn, giống như là đâm xuyên hư không ra một lỗ thủng, sau đó, nơi huyết mâu đi qua, phàm là người, pháp bảo, máu trong phạm vi mười trượng ở gần huyết mâu hết thảy đều bị khuấy nát, theo cuồng phong chung quanh xoay tròn, toàn bộ hình thành một lốc xoáy hình mũi khoan.
Mà phần mũi của lốc xoáy này thì chỉ thẳng vào con cóc đang thật thà ngồi trên đất!
- Đi...
Cũng ngay lúc này, đám người Phương Nguyên đồng thời từ trong miệng con cóc bay ra, sau đó Phương Nguyên bấm một pháp ấn.
Con cóc đó vẫn nhìn huyết mâu không nhúc nhích, nhưng khi huyết mâu sắp đâm đến trên người nó, lại đột nhiên trực tiếp biến mất.
Tại chỗ chỉ có từng đạo thanh khí thuộc về bản thân Phương Nguyên.
Cho dù mình từ trong bụng con cóc này nhảy ra, đương nhiên cũng không để huyết mâu này đâm đến trên người con cóc.
Dù sao Lôi Linh bị hao tổn một lần, Phương Nguyên cũng phải tiêu hao rất nhiều sức lực để tẩm bổ.
Ầm!
Huyết mâu đó lại đâm thẳng tới trên đài cao, khiến cho tiên đài kiên cố mà vô số cao nhân khổ tâm dựng lên này ầm ầm sụp đổ, vô số linh quang tỏa ra, mọi người đứng không vững, huyết phong cuồng bạo quét ra bốn phía, giống như bẻ gãy nghiền nát, cũng có rất nhiều tu sĩ đang bị huyết tuyến cuốn lấy dưới sự càn quét của huyết phong mạnh mẽ này mà cả người ngã bay, rời khỏi sự khống chế của huyết tuyến.
Cũng trong nháy mắt này, trong hỗn loạn vô tận, hai đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, một trái một phải.
Trong một mảng cảnh tượng mơ hồ hỗn loạn, hai đạo kiếm quang này vô cùng bắt mắt.
Một xanh, một trắng!
Chính là Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ lúc này đã xuất thủ!
Tạo nghệ kiếm đạo của hai người bọn họ vào lúc này đều được thi triển ra hết, phân biệt lao về phía đài cao trong không trung, một trái một phải, hai trận nhãn, tốc độ cũng đều nhanh đến thần kỳ, tựa như cả người đều hóa thành hai đạo phi kiếm.
- Các ngươi muốn chết.
Một mâu của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đâm xuống, lại không thấy một màn con cóc đó bị mình găm dưới đất, trong lòng đang cuồng bạo không thôi, lại đột nhiên thấy hai đạo kiếm quang, nhìn phương hướng bọn họ lao tới, chính là chỗ mấu chốt nhất của mình, trong lòng lập tức vừa sợ vừa giận, trong tiếng gầm to, lập tức phun ra hai ngụm tinh huyết bản mạng, huyết khí cuồng bạo, liều mạng bấm ra pháp ấn thần thông.
Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, liền có vô số binh khí màu máu xuất hiện ở trước người bọn họ, ngăn cản thế đi của hai người này.
Mà trong hư không trái phải, lại có vô số huyết thi liều mạng xông tới bọn họ.
Mà lúc này, hai người Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ trong lòng đều trầm xuống, kiếm quang hơi xoay chuyển, sinh ra vô số biến hóa.
Cho tới lúc này, mới nhìn ra sự khác nhau giữa kiếm đạo của hai người này.
Lý Bạch Hồ thân hình linh hoạt, trong mỗi một động tác đều sinh ra biến hóa tinh diệu vô tận, một đạo kiếm quang, liền giống như vật sống, xoay chuyển trong huyết thi và các thần thông, không ngừng biến hóa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thẳng về phía góc trận phía bên phải.
Mà kiếm đạo của Phương Nguyên lại lộ ra vụng về mà cứng ngác.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện sự cứng ngắc mà vụng về này của hắn chỉ một loại biểu tượng, động tác của hắn cũng không nhiều, nhưng mỗi một bước đều giẫm vào một góc độ cực kỳ chuẩn xác mà xảo quyệt, giống như là đạp gió bày trận, những huyết thi và thần thông màu máu đó rõ ràng nhìn thì một bước tiếp theo là có thể tóm lấy hắn, ngăn hắn lại, nhưng hắn vừa di chuyển nhẹ nhàng như vậy, liền đã tiến vào một mảng thiên địa khác.
- Con kiến, các ngươi dám...
Trên mặt Tân Trạch Tiểu Vương Gia lộ ra biểu cảm hoảng sợ lại khó hiểu, hắn rõ ràng là cũng dựa vào thần thông, đối với hắn mà nói, cơ hồ rất khó lý giải sao hai người rõ ràng là có lực lượng chỉnh thể kém mình nhiều như vậy, lại có thể vượt qua được thần thông của mình!