Chương 894: Thiên kiêu chi chiến (1)
Bởi vậy cũng không vội vàng giết người, nhưng hiện giờ, hắn rõ ràng đã có chút ý tứ tẩu hỏa nhập ma, lại lo lắng bí cảnh bị mở ra, cao thủ bên ngoài tiến vào giết hắn, dứt khoát đập nồi dìm thuyền, có thể giết được người nào hay người nấy, nhìn thì so với hắn lúc trước còn đáng sợ hơn.
- Mau, mau, bí cảnh sao vẫn chưa mở?
Mà lúc này, ngoài bí cảnh, chư vị cao thủ cũng vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Trên đỉnh núi, có mấy vị cao thủ, đang dùng hết toàn lực Van Lý Lưu Quang Kính, khiến cho kính quang từng tia từng luồng, thấm vào trong bí cảnh, thấy người xung quanh, liền có người vội kêu lên:
- Tuy phong ấn bên trong đã bị phá vỡ, nhưng đại trận truyền tống của tiên đài cũng đã bị hao tổn, không thể vận chuyển, bởi vậy cần thời gian nhất định, dùng Vạn Lý Lưu Quang Kính dẫn động trận tâm bên trong tiên đài mới được.
Mọi người nghe vậy, liền biết không dễ thôi động, chỉ là trong lòng lo lắng dị thường.
- Ha ha ha ha, xem ra lần này không thể mang huyết ấn về được rồi, nhưng cũng phải lập một công lớn!
Mà Huyết Sứ Giả Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó rõ ràng cũng biết chuyện này, bởi vậy càng thêm điên cuồng, hắn biết rõ cao thủ bên ngoài qua một lúc nữa vẫn vào được, nhưng không ngờ lại hoàn toàn không có ý tứ muốn chạy trốn, mà là tung hoành tứ phương, điên cuồng giết chóc, giống như giết thêm một người là lời thêm một người, liều mạng cắn nuốt các tu sĩ, đạt được khí huyết cường đại, rồi lại cắn nuốt người khác.
Có điều, dường như hắn đã chuẩn bị rời khỏi, bởi vậy cũng không đuổi theo Phương Nguyên nữa, từ bỏ huyết ấn đó.
- Yêu ma này thật sự là điên rồi, chúng ta mau chạy đi, đợi cao thủ bên ngoài vào thu thập hắn.
Mà lúc này, đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt vừa được con cóc của Phương Nguyên nuốt vào, bảo vệ tính mạng, lúc này cũng tận hết khả năng chạy tứ tán, chặt đứt huyết tuyến trong không trung, nhằm cứu được mạng nhiều tu sĩ hơn, mặc cho các tu sĩ bỏ chạy tứ tán, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên trời, lại thấy con huyết mãng đó đang liều mạng đuổi theo các tu sĩ, giết chóc tứ tung.
Bọn họ cũng lo lắng, thở dài một tiếng, liền muốn phi thân đào tẩu.
Tân Trạch Tiểu Vương Gia lúc này rõ ràng đã không khống chế được một thân khí huyết đó, nhưng lại lộ ra càng đáng sợ hơn, giống như tu sĩ có đôi khi tẩu hỏa nhập ma, sẽ thể hiện ra thực lực mạnh hơn so với khi không tẩu hỏa nhập ma, thật sự có một loại ý vị vô địch, nếu bọn họ đụng phải, chỉ sợ cũng xui xẻo, bởi vậy bất chấp tất cả mà khẩn cấp đào tẩu.
Dù sao hiện giờ phong ấn trên đài cao đã mở, bọn họ cũng đã tận hết nỗ lực của mình, cứu lấy rất nhiều tu sĩ bị huyết tuyến cuốn lấy, còn lại thì phải xem bản lĩnh chạy thoát thân của bản thân mình.
Những người đã chạy thoát lại bị huyết mãng đuổi kịp nuốt lấy, vậy thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
Người còn lại, cũng chỉ có thể ai dựa vào bản sự của người nấy, cố chạy thật xa, đợi cao thủ bên ngoài tiến vào thu thập hắn...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bọn họ bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng.
Người xung quanh đều đang điên cuồng bỏ chạy ra ngoài đài cao, nhưng ba người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu lại đều không động.
Ba người bọn họ không bị yêu ma đó nhằm vào, vốn đã là vạn hạnh, nhưng không ngờ lại không có ý tứ thừa cơ chạy thoát thân.
Tống Long Chúc bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, kinh hãi nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
Ba người đó nghe vậy, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn nhau một cái.
Trên mặt Lý Hồng Kiêu lờ mờ lộ ra một tia sát ý ngạo nghễ, lạnh lùng đó Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, lạnh giọng nói:
- Ta đường đường là hoàng tộc Cửu Trùng Thiên, há lại bị yêu ma dọa cho phải hốt hoảng bỏ chạy, yêu ma này vô lễ phạm thượng, xúc phạm tới hoàng uy của ta, tội đáng chết vạn phần!
Lý Bạch Hồ thì ánh mắt như kiếm, nhìn chằm chằm về phía không trung, nói:
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì, trước giờ không thiếu can đảm khiêu chiến cường địch!
Ý kiến của hai người này không ngờ đạt thành nhất trí một cách kỳ dị, sau đó đồng quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Trên mặt Phương Nguyên không có biểu cảm gì, lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh,thản nhiên nói:
- Yêu ma phải chết!
...
- Điên rồi, ba người các ngươi điên rồi à?
Tống Long Chúc kinh hãi, nhìn ba người này giống như nhìn quái vật.
Trong tuyệt cảnh, có cơ hội giữ được tính mạng đã là không dễ, hơn nữa hiện giờ cũng không phải không ai có thể tiến vào thu thập hắn, ba người này chẳng lẽ điên thật rồi à, không ngờ ngược lại muốn từ bỏ cơ hội chạy thoát thân, quay đầu lại trảm sát quái vật đó?
Cũng là đám người Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu cảm ứng được sát cơ trong lòng nhau, tâm tình khẽ buông lỏng, Phương Nguyên sau khi trầm mặc một chút, liền thấp giọng nói:
- Yêu ma này nuốt nhiều người như vậy, nhìn thì càng hung ác điên cuồng hơn, lực lượng mạnh hơn, nhưng trên thực tế, hắn đã không khống chế được huyết khí mạnh như vậy, ngược lại có nhược điểm, lúc trước không dễ giết hắn, hiện tại kỳ thật là có cơ hội rồi.
- Cơ hội cũng phải xem là cơ hội gì!
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nói:
- Yêu ma này cướp lấy khí huyết của nhiều người như vậy, quả thực đã mạnh mẽ đến trình độ có thể so với Nguyên Anh, lực lượng này tuyệt không phải chúng ta có thể chống đỡ, chỉ có điều vấn đề của hắn là ở chỗ cảnh giới của bản thân hắn cũng không cao, cho nên không thể khống chế được lực lượng cường hoành như vậy, sẽ cho chúng ta cơ hội để nắm lấy, nhưng muốn giết hắn, cũng không dễ dàng, bởi vì không biết mệnh môn của hắn ở đâu.