Chương 895: Thiên kiêu chi chiến (2)
Lý Bạch Hồ thản nhiên nói:
- Trước tiên cứ chém cái đầu rắn của hắn đã rồi nói!
Đám người Tống Long Chúc nghe mà sợ hãi run rẩy.
Thương thảo chiến lược kiểu này có thể nói là cuồng vọng, thậm chí có chút nực cười.
Quả thực giống như trẻ con thế gian, bởi vì không biết tổ ong vò vẽ rốt cuộc lợi hại cỡ nào, cho nên trước tiên cứ chọc đã rồi tính.
Nhưng, ba người này không ngờ lại giống như vô cùng tán thành kế hoạch này, trịnh trọng gật đầu.
Sau đó, bọn họ đồng thời bước ra một bước, một thân khí cơ đột nhiên tăng vọt.
Ầm ầm!
Trong khối tinh thạch trước ngực Lý Hồng Kiêu, ánh sao tỏa ra, sau lưng nàng ta, hình thành bốn đạo quang hoàn, khiến cho nàng ta nhìn thì thật sự giống như thần chỉ đó chín tầng trời, chậm rãi bước lên trời cao, khí lưu chung quanh phần phật, gió tụ mây tán.
Mà Lý Bạch Hồ thì ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm trong tay đột nhiên vang lên tiếng rồng ngâm, một thân kiếm khí ngút trời.
Phương Nguyên nhìn về phía hai người này một cái, cũng tâm thần lạnh lùng, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vạch một cái, thanh khí bên cạnh tăng vọt, giống như một chiếc áo choàng cực lớn xuất hiện ở phía sau, bên trong dũng động từng đạo lôi quang, Lôi Linh Chu Tước xuất hiện ở dưới chân, Bất Tử Liễu xuất hiện ở sang lưng, Thanh Lý thì chạy quanh người, cùng lúc đó trong tay phải, một đạo trường kiếm màu xanh cũng lại xuất hiện, chỉ thẳng về phía trước.
Lý Hồng Kiêu thấp giọng nói:
- Ai có thể chémđược yêu ma này, liền tôn người đó làm khôi thủ đạo chiến lần này, thế nào?
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Một câu vừa dứt, ba người đồng thời lao về phía trước.
Ba đạo thần quang, cắt ngang chân trời, lao thẳng tới con huyết mãng đang điều khiển huyết vân, tung hoành tàn sát!
- Ba người này muốn làm gì?
Lúc này ngoài bí cảnh, các cao thủ của Tiên Minh và đạo thống Trung Châu thấy một màn này, đồng thời ngây ra một thoáng.
Lúc này bao gồm cả Tiên Minh Trấn Thủ và vị đại viện chủ Lang Gia Các, lại thêm chư vị Tiên Minh, cùng với tông chủ và trưởng lão của các đại đạo thống Trung Châu, ước chừng hơn mười vị cao thủ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi lúc bí cảnh mở ra, xông vào trong bí cảnh, bắt lấy yêu ma đang tàn sát các thiên kiêu tham gia đạo chiến.
Nhưng dù sao, phong ấn trong bí cảnh tuy đã bị chém xuống, nhưng đại trận truyền tống trên tiên đài cũng đã bị hao tổn, muốn chỉ bằng vào ngoại giới mở ra, vẫn cần thời gian nhất định, bởi vậy bọn họ lúc này cũng chỉ có thể nhìn yêu ma đó giống như nổi điên, tàn sát xung quanh bí cảnh, thực sự không biết trước lúc bọn họ tiến vào bí cảnh, bao nhiêu tu sĩ thiên kiêu sẽ phải chết dưới tay yêu ma đó.
Nhưng đây cũng là chuyện rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này phát sinh.
Bất kể là như thế nào, kết quả này đã tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, dù sao, lúc trước là các thiên kiêu, bao gồm cả Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa cùng với Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, và chư vị Tử Đan Tiên Miêu đều đang đối diện với kết quả toàn quân bị diệt, mà hiện giờ, trong sân là một mảng đại loạn, tuy cũng nhất định có rất nhiều người phải chết, nhưng khả năng những cao thủ Tử Đan đó chết đi vẫn nhỏ hơn nhiều.
Dù sao tu sĩ Tử Đan bản sự lớn, khả năng giữ mạng cũng mạnh hơn người khác một chút.
Đứng ở góc độ khách quan mà nhìn, đây cũng là kết quả có thể chấp nhận.
Nhưng khi tâm tư này vừa nổi lên, liền nhìn thấy một màn ba đạo thân ảnh đó lao về phía Huyết Ma, lập tức kinh hãi.
- Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, ngũ đạo khôi thủ...
- ... Ba người bọn họ không ngờ không nhân dịp loạn mà chạy thoát thân, ngược lại còn giết tới yêu ma đó?
Không biết có bao nhiêu người vô cùng lo lắng, thậm chí gầm lên:
- Quả thực là bậy bạ, mạo hiểm như vậy làm gì?
Nhưng trong một mảng kinh hoàng này, cũng có người cũng trầm mặc, lộ ra ánh mắt phức tạp.
- Lão Ô Mộc, ngươi cảm thấy như thế nào?
Tiên Minh Trấn Thủ trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nhìn về phía Ô Mộc tiên sinh, đại viện chủ của Lang Gia Các.
Khi hắn hỏi ra những lời này, mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt rất trầm trọng.
- Tuy bản sự của ba người bọn họ không nhỏ, nhưng muốn trảm yêu ma đó,vẫn quá cuồng vọng.
Ô Mộc tiên sinh nhìn hắn một cái, nói khẽ, dường như cũng không đánh giá cao.
Nhưng sau khi nói ra những lời này, hắn lại bỗng bật cười, trầm giọng thở dài, nói:
- Có điều Tiên Minh các ngươi ở trong giới tu hành rơi vào địa vị khó xử như vậy, lại vẫn có thể một đường chống đỡ cho tới hiện tại, cái dựa vào không phải là sự cuồng vọng này sao?
Tiên Minh Trấn Thủ đó nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười:
- Không sai, cho nên ta rất thích ba tiểu bối này!
...
- Ầm!
Đồng thời lúc này, trong bí cảnh, ba người bọn Phương Nguyên cũng đã lao lên trời cao, đằng đằng sát khí, xông ra trước người Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang chạy xung quanh cắn nuốt các tu sĩ.
Đối mặt với một mảng huyết vân ngập trời, cự mãng dữ tợn đó, ba người bọn họ nhìn nhau một cái, ngay cả thần niệm cũng không trao đổi, liền tách ra lao về phía ba phương hướng.
Lý Hồng Kiêu lựa chọn giao phong chính diện, bên cạnh nàng ta lúc này bốn đạo ánh sao che ở sau đầu, vẻ mặt như kiếm, hung hăng bấm một đạo pháp ấn, một đạo ánh sao ở phía sau lúc này đột nhiên bay lên, ở trong không trung không ngờ hóa thành hình dạng một bàn tay, dài chừng mấy chục trượng, quán thông thiên địa, khuấy nát phong vân, xoay chuyển trong không trung, tóm thẳng tới đầu cự mãng.
- Muốn chết...
Cự mãng đó đang há miệng nuốt tới hơn mười vị tu sĩ đang hốt hoảng chạy trốn trong không trung, thình lình trên không trung, kình lực khuấy động, lập tức tâm sinh cảm ứng.